nhạc Nguyễn Minh Châu
tiếng hát Pia Nguyễn
Khúc tháng tư
Gởi em chút gió về quê cũ,
Theo cánh nhạn về, lúc mùa nắng nóng sang.
Nói cùng em một nỗi nhớ miên man,
Khi tháng tư... nơi đây trời trong xanh, hoa lê, hoa đào hé nụ.
Lưu bút sân trường...màu mực tím ngây thơ,
Nét chữ nghiêng nghiêng...Áo trắng học trò,
Miền quê ấy có khoảng trời xanh bát ngát,
Những đêm rằm, nước sông vàng ánh bạc.
Chiếc đò ngang có đầy ắp khách sang sông?
Con sông xưa, thuyền có lướt xuôi dòng?
Đường quê ấy, có còn xanh vòm lá?
Và phố Sài-gòn có nhiều mưa mùa hạ?
Đường Duy Tân, có xào xạc lá vàng rơi?
Bước chân ai, về phố cũ, có bồi hồi?
Có nhung nhớ những ngày xưa thân ái?
Tháng tư ấy, dòng đời chia hai lối,
Phía chân trời là sóng gió đại dương.
Người ra khơi... Chiếc thuyền nhỏ lênh đênh...
Dù giông bão... vẫn bình yên,
về đất mới... như phép mầu rất lạ!
Nhưng những buổi hoàng hôn,
Nghe sóng biển rì rào... sao nhớ quá!
Nhớ quê nhà... một nỗi nhớ khôn nguôi.
Nhớ bến sông xưa, con phố cũ ngậm ngùi,
Người ra đi ngày ấy... chưa bao giờ vội vàng thế!
Đường phố đông vui, sao bỗng vắng, buồn lặng lẽ!
Tháng tư về ..nơi đây trời trong, nắng hanh nhẹ,
Em có nghe dạt dào sóng vỗ bến bờ xa?
Hàng cây thì thầm : Kỷ niệm khó phôi pha...
Biển rộng mênh mông...
Và mênh mông nỗi nhớ... khó phai nhòa
Cuc Dang
01 / tháng tư / 2022