Nàng rất gầy ,mặc cái áo len màu đen, như theo gió mà nương vào phòng tôi, im lìm và nhẹ nhàng như một con mèo nhỏ.
Cái nệm giường đơn của một thằng độc thân xộc xệch và bẩn. Nàng ké né ngồi trên chiếc ghế đẩu gần đầu giường mà trên đó cái thằng tôi vắt lổn ngổn một mớ áo quần nhàu nát.
Cành hoa hồng màu vàng tuần trước đã khô, mảnh khảnh, vẫn còn cắm trong ly nước đã đục màu…
Nàng vói tay khép cánh cửa sổ để che bớt ánh nắng đã sắp lên cao ngòai kia. Tôi nhổm dậy ngóng cổ ngó lên đồi xa theo một thói quen đã nhàm chán , nhưng tôi vẫn thế, yêu cái ngọn đồi xa xa kia. Hay nhìn ngắm nó không biết để tìm gì? Có khi muốn nhìn cái mặt trời hay cái vầng trăng xanh biếc những đêm rằm chăng? Hay tôi muốn tìm vô số những linh hồn bay trên đó của một thời vụn vặt tuổi thanh niên, đã lâu.
Nàng lại lặng lẽ bước vào bếp để lục đục nấu cho tôi một ấm nước sôi. Để tắm cho tôi. Để pha cà phê cho tôi. Và cho nàng, một ly sửa nhỏ. Như những chúa nhật đã qua, đã từng như thế.
Con mèo đen tuyền bên hàng xóm nghe tiếng nàng, hay nghe tiếng lục đục quen thuộc của nàng, đã vội chạy qua ưỡn ẹo cọ cái lưng mượt mà mềm oặt của nó vào chân nàng. Nàng đáp lại bằng cái mu bàn chân trắng, đẹp cọ cọ vào lưng nó. Tôi ngạc nhiên như lần thứ nhất nhìn thấy chân nàng vậy. Nó nhỏ nhắn , trắng trẻo và đẹp. Như một búp sen, có lẽ là vậy. Dù tôi đã từng hôn và ôm nó vào lòng rất nhiều lần trước đây.
Buổi sáng nắng thật vàng và đẹp. Hay ít ra là thằng tôi thấy thế, khi mọi thứ xung quanh xảy ra rất yên bình và quen thuộc.
Trước khi tắm tôi muốn hít vài hơi thuốc lá và uống vài ngụm cà phê đen sánh trong cái tách thủy tinh trong suốt mà nàng mang tới. Nàng thì ngồi đó, lơ đãng nhấp từng ngụm sửa nhỏ nhẹ. Trời vẫn còn là mùa thu. Một chút nắng tình cờ trôi qua của những buổi sớm mai như thế nầy không phải là dễ có. Hơi lạnh ẩm ướt của cỏ và lá mục sau vườn theo gió thu phả vào gian phòng nhỏ của tôi một mùi hương êm dịu ngai ngái. Những chiếc lá vàng vẫn thỉnh thỏang rời cành bơi ngoằn nghèo trong gió một lát rồi cũng thả mình nằm im trên cỏ.
Nàng đã uống xong ly sửa của nàng rồi thong thả bước vào phòng tắm pha nước ấm cho tôi. Tôi thề sẽ bỏ hết mọi thứ trên đời nầy để chỉ có được những sáng như vầy bên cạnh nàng. Bàn tay nàng dịu dàng lột bỏ mọi thứ trên người tôi. Tôi được đặt ngồi trên một chiếc ghế nhựa màu đỏ. Phấn khích tôi muốn ôm chòang lấy nàng, nhưng nàng đẩy tay tôi ra rồi bắt đầu tưới nước lên lưng tôi.
Nàng bắt đầu kỳ cọ.
Tôi tưởng như có thể ngủ gục dưới bàn tay êm ái của nàng.
Cái ngày tôi xách túi quần áo lệt bệt gỏ cửa nhà bà chị cách đây cũng đã hơn một năm.
Nói rõ ra là thằng tôi bị vợ đuổi đi sau một trận cãi nhau tơi bời. Nhưng tôi đi không phải vì trận cãi ấy, mà tôi đi vì cái ly nước đầy đã hết chổ chứa giọt nước cuối cùng. Và vì thế giọt nước là tôi đã phải lăn ra, rớt xuống cái phần dư thừa của nó. Thế là tôi đi.
Vợ tôi, cái bà phó giám đốc ngân hàng cổ phần, đang lăm le leo lên chức giám đốc chi nhánh, rõ ràng là càng ngày càng không còn là cô sinh viên tri kỷ của tôi ngày nào. Cô ta khát thèm địa vị và tiền bạc đến độ không còn biết đến tôi là ai nữa. Cái hôm tôi lỡ tay làm rơi cái bình cổ, mà cô ta tậu được bên Thái Lan đem về xum xoe chưng trong phòng khách, đã làm cho cô ta lồng lộn lên. “ Ông là đồ vô tích sự” “ Ông biến đi cho tôi nhờ”.
Thế là tôi biến thật. Tôi uống đến say mèm. Tôi thương hai đứa con lắm. Nhưng tôi quá chạnh lòng với những câu nói nặng nề của vợ.
Bà chị ngỡ ngàng đón tôi trước thềm nhà vào khỏang 8 giờ tối vào những ngày cận Giáng Sinh của năm ngóai.
Và rồi tôi ở lại nhà chị trông coi tiếp cái gian hàng bán hoa của chị, những khi chị tất bật việc gia đình và cửa tiệm.
Trở về sống với người chị của mình thật là một điều giản dị và hạnh phúc làm sao. Tôi lại được tắm mình trong tình yêu của chị. Được ăn những món ngon chị làm. Và qua chị, hình ảnh của mẹ tôi lại càng hiển hiện khi tôi chưa thể hình dung được chút ít gì về mẹ. Nhưng qua chị tôi biết mẹ tôi cũng như thế. Đẹp và hiền hậu bao dung.
Nàng cũng tinh khiết và hiền hậu như thế. Nàng đúng là như thế khi một đêm tôi lại uống say rồi lại ra ngòai lang thang trong sương lạnh. Lúc đó đang còn là mùa xuân. Tôi vẫn không liên lạc gì với vợ và hai con. Cô ta cũng thế. Chừng như giữa tôi và cô ta không hề có sợi dây ràng buộc nào. Chừng như giữa chúng tôi chưa hề có mấy năm đại học khắn khít và mười năm chồng vợ bên nhau. Tôi là một thằng mồ côi mẹ. Tôi luôn tìm thấy chút gì đó của tình mẹ trong sự nuông chiều chăm sóc của các cô gái. Tôi biết tôi là một thằng yếu đuối nhẹ lòng. Nhưng tôi không thể quay về. Tôi sợ một phụ nữ quắc mắt và gào lên. Tôi sợ những tiếng la chửi khóc lóc sẽ làm đổ vở cái màu thủy tinh trong suốt của tình cảm trong tôi.
Tôi đẩy cửa kính bước vào một quán cà phê đầy màu hồng chập chờn trong tiếng nhạc.
Đã qua vài tháng của cuộc phiêu lưu, tôi hầu như thấy sung sướng vì được một mình như bây giờ. Tôi tìm một góc có thể nhìn lên sân khấu nhỏ. Và tôi thấy nàng.
Nàng mảnh khảnh với mái tóc để dài ngang vai. Nàng đứng đó và đang hát. Nàng khóac bộ váy màu tím hoa cà trông thật mong manh và lạ thường.
Trái tim tôi giật bắn lên khi tiếng hát nàng trong trẻo và ngọt như xóay vào tim .Tôi khựng một hồi lâu.
Từ đó, hầu như nơi nàng là một sức hút khiến cho tôi không thể nào không ghé qua quán nàng mỗi đêm.
Bây giờ thì chúng tôi đã lên giường nằm với nhau.
Nàng nằm thu lu trong lòng tôi. Nàng có cái cách hay ưỡn dài thân ra cho mọi thứ của hai đứa chạm vào nhau đầy khoan khóai.
– Nằm một lát rồi dậy ăn sáng anh nhé.
Tôi đã tắm xong. Nàng kỳ cọ cho tôi sạch đến từng milimét. Giống như hồi nhỏ chị tôi cũng thường hay kỳ cọ cho tôi sau khi mẹ mất. Những người phụ nữ của tôi thật là lạ kỳ. Họ giản dị và đầy tình yêu thương. Còn vợ tôi ư? Cô ấy cũng có lúc yêu thương tôi. Nhưng khi mà đồng tìên đã là chủ đạo trong cách sống của cô ta thì con người cũ bỗng biến mất tăm. Trong vài lần chăn gối với nàng tôi có khi cố nghĩ đến vợ để xem có gợi nhớ gì chút ít không thì tôi thấy tuyệt nhiên là không. Tôi chỉ thấy càng ngày tôi càng yêu quý người tình của tôi hơn. Vì với nàng, tôi có được sự tự do và thanh thản tuyệt đối. Những lúc yêu nhau nàng thường kêu ư ử nghe lạ tai làm sao. Nàng là một con mèo vô thường.
Những chúa nhật của chúng tôi thường giống nhau. Và một tháng bốn lần nàng đều đặn đến với tôi y như thế. Nàng chăm sóc tôi. Không hỏi han đòi hỏi gì nhiều. Nàng là lọai đàn bà không quấy rối và tò mò. Nhưng thằng tôi thì lại khác. Tôi luôn tò mò về nàng. Luôn muốn biết nhiều hơn về nàng. Và nàng cũng đã kể cho tôi nghe. Không phải trên giường mà là một buổi chiều đi dạo quanh hồ trong ánh hòang hôn còn vương vãi trên nền trời và sương chiều cũng bắt đầu gây lạnh, sương cũng bay chập chờn quanh quẩn trên đồi xa .
Tay đan tay nhau, chúng tôi thả bộ trên con đường nhỏ uốn quanh hồ. Nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng chanh. Thanh nhã trong cái áo khóac sậm màu. Đôi gò má nàng hồng lên dưới nắng chiều càng tôn lên màu da trắng trẻo. Có lúc nàng như tựa người vào lòng tôi mà đi. Có khi tôi và nàng dừng lại để tôi hôn nàng say đắm. Nàng thích thế.
Có cái gì đó như nhát búa đập mạnh lên tim tôi khi tôi nghe nàng kể về cái chết của chồng nàng và đứa con gái duy nhất. Chồng nàng là họa sĩ. Họ có một cửa hàng bán tranh ở một mặt tiền trung tâm thành phố cao nguyên nầy. Và vào một buổi tối, chồng nàng và đứa con nhỏ bị tai nạn xe khi anh ta chìu lòng cô con gái nhỏ chở nó trên xe honda đi mua một món đồ chơi mà nó thích. Sau bao nhiêu lần ngất xỉu và đau đớn. Nàng lại cố đứng lên mà sống. Việc đó cách nay đã 8 năm rồi. Cái quán nhỏ mà nàng mở ra bán cà phê, đêm đêm nàng thường hát ở đó trong khi chờ một vài ca sĩ trẻ.
Đó chính là cái quán mà tôi đã lạc chân vào. Cũng như sau đó, định mệnh tình yêu của thằng tôi bắt đầu khi nàng cũng đáp lại tình yêu của tôi một cách cuồng nhiệt không kém.
Chúng tôi hòan tòan ngây ngất trong tình yêu mới lạ nầy. Nàng rất say đắm. Luôn nhỏ nhẹ và âu yếm tôi trong vòng tay của nàng.Tôi ngộ ra rằng khi phụ nữ yêu đương trọn vẹn và dâng hiến trọn vẹn thì thiên đường như đang hiển hiện bên cạnh mé giường .
Những ngón tay nàng trắng hồng luôn mơn man tóc tôi. Môi nàng cười đẹp như thiên sứ.Và đôi khi nàng hát nho nhỏ một cách thích thú trong những lúc cao trào. Nàng hồn nhiên như thế đó.
Có một lần vợ tôi đã dắt hai đứa con xuất hiện trước cửa nhà chị tôi như một cơn bão, hoặc là tôi nghĩ thế. Vì điều gì xảy ra làm đứt đọan mối tình hiện tại của tôi và nàng đều như là một cơn bão . Nhưng vợ tôi bỗng đã hiền lành và dễ chịu đến không ngờ. Cô ấy có một buổi trò chuyện với chị tôi và tôi rất ngắn. Sau đó cô ấy nói. Em chờ anh về, các con luôn nhớ đến anh..
Cuộc gặp nầy như hủy diệt mọi tế bào của thằng tôi. Tôi thấy ê chề và mỏi mệt khi đối mặt với thực tế. Buổi tối khi ôm nàng gọn lỏn trong lòng tôi như cứng đờ mọi cảm giác khi cố gắng thốt thành lời để kể cho nàng nghe về cuộc gặp.
Nghe xong nàng im lặng. Rồi sau đó chúng tôi yêu nhau một cách lặng lẽ. Tuy không cuồng nhiệt như mọi khi nhưng chắc chắn một điều là hai chúng tôi đã phơi bày hết mọi đam mê rã rời nhất của cuộc tình.
Sau đó tôi ngủ lịm đi. Khi thức giấc tôi thấy có một túi đồ đặt nơi chân ghế. Nào thú nhồi bông, nào bánh kẹo, và một miếng giấy ghi mấy chữ “anh hãy về với chị ấy và các cháu“.
Vẫn còn mùa thu. Tôi ngồi bên cửa sổ nhìn ra cây mận đang trổ bông trắng xóa và bông cũng rụng đầy trên mặt đất đầy lá úa. Một con gà trống đang cơn động tình cứ mãi miết rượt theo con gà mái làm tôi chợt nhớ nàng da diết…
Âu Thị Phục An