Trái Của Đời Dù Đắng
cơn gió xoáy vào tim buốt máu
chân lang thang theo chiếc lá vô hồn
nghĩa địa mùa này trơ mộ chí
xe tang nào lặng lẽ chở hoàng hôn
bạn thì xa tri kỷ cũng đi rồi
tay với trời cao không thấu nổi
tuổi già mất bạn cũng mồ côi
đứa trẻ nhớ nhà không nước mắt
là ta phơi ước hẹn mai về
đất có giữ chân lòng vẫn quyết
ngại đời lắt léo quá u mê
ngồi tưởng quê nhà đang có bạn
đứa nằm hiu hắt chốn trăng sao
đứa đang chiếc bóng đêm mờ tỏ
thì cuộc sum vầy nay chốn nao?
nghĩa địa mùa này trơ mộ chí
và lòng ta cũng mộ chí gập ghềnh
tuổi đã đủ cho tay dài hái quả
trái của đời dù đắng... vẫn xin!
Lữ Quỳnh