Nhạc & lời: Sonny Bono
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Ngô Nhật Trường
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: Hiệp Định Studio
Final mix: LeVuMusic Studio
Khi đôi ta lên sáu, lên năm
Luôn vui chơi ngựa gỗ trên sân
Anh theo đen, em trắng, đôi phe
Anh luôn luôn thắng hết bao phen
Bang bang! Anh bắn ngay em
Bang bang! Em ngã trên sân
Bang bang! Tiếng súng ghê sao
Bang bang! Anh đã bắn em ngã gục
Bao năm qua, tiếp nối theo nhau
Em đôi mươi gọi tiếng anh yêu
Anh vẫn luôn cười nói huyên thuyên
“Em nhớ không, anh thắng bao phen?”
Nghe ngân nga câu hát vang xa
Cho riêng em, chuông đỗ liên hoan
Anh xa em, em chẳng hiểu sao?
Đôi khi em hay khóc cho nhau?
Anh ra đi không nói năng chi
Anh ra đi không phút chia tay
Bang Bang
I was five and he was six
We rode on horses made of sticks
He wore black and I wore white
He would always win the fight
Bang bang, he shot me down
Bang bang, I hit the ground
Bang bang, that awful sound
Bang bang, my baby shot me down
Seasons came and changed the time
And I grew up, I called him mine
He would always laugh and say
"Remember when we used to play?"
Music played and people sang
Just for me the church bells rang
Now he's gone I don't know why
Until this days sometimes
I cry
He didn't even say goodbye
He didn't take the time to lie
NT: Thời trước khi chiến tranh Việt Nam chấm dứt, nền âm nhạc miền nam rất thịnh với nhiều nhạc phẩm ngoại quốc lời Việt do những nhạc sĩ như Phạm Duy, nhà báo như Trường Kỳ, hoặc người chuyên viết lời nhạc như Nam Lộc, tạo nên phong trào nhạc trẻ thật rầm rộ. Một trong những bài nhạc nổi bật là Khi Xưa Ta Bé của Phạm Duy, dịch từ bản Anh ngữ Bang Bang (My Baby Shot Me Down) của Sonny Bono, của cặp song ca Sonny & Cher.
Đọc lại lời nhạc xưa, tôi vẫn còn nhận ra nét đẹp trong ca từ của nhạc sĩ Phạm Duy. Ông đã gom ý của lời và dựng lại câu chuyện rất gần với nguyên bản, tuy không chính xác, nhưng đã chuyển đạt đầy đủ xúc cảm thật là tuyệt.
Tôi nhớ hình như bạn và tôi có nói về ca khúc này một lần nào đó, và bạn đã khích tôi, làm một bản riêng của KẻJazz thử xem. Và vì thế mà có ca khúc Bang Bang (vì tôi không biết tiếng súng Việt Nam bắn kêu ra sao). Tôi thích bạn chọn cách hòa âm chầm chậm, hơi mang hơi hướm nhạc blues, cho một ca khúc đầy hoài niệm này. Và nhất là Ngô Nhật Trường với giọng hát nhừa nhựa đã làm bài nhạc thoát ra khỏi những phiên bản tôi từng nghe.