thơ Du Tử Lê
nhạc Trần Duy Đức
tiếng hát Anh Ngọc
Bài Nhân Gian Thứ Ba
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
cây đã về xanh đôi mắt mưa
sớm hôm lênh láng niềm chia biệt
đêm tối nào như nước thủy triều?
ta cũng rồi trong nấm mộ sâu
chiều chưa đi khuất, người sao khuất?
em hiểu vì đâu chim gọi nhau
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi biết buồn em giăng núi sông
ngày nghiêng nhớ xuống đôi vai nhỏ
nghe lá reo mừng những ngón son
ừ thôi trí nhớ rồi như gió
đêm thổi từng cơn qua biển đông
em vui áo lụa mềm lưng phố
có động lòng thương kẻ cuối đường?
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi gửi trong người những hạt sương
xót nhau mai mốt về đâu đó
đều thấy hồn tôi trên cỏ hoang
ừ thôi môi đã là môi khép
chẳng hẹn trăm năm cũng tận cùng
đêm qua có kẻ cuồng điên khóc
em bảo tôi: ồ sao trẻ con!
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi với người chung một trái tim
Du Tử Lê
5-85