Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: ElevenSixteen
Final mix: LeVuMusic Studio
Nàng còn nhìn mãi nơi nao xa khơi
Xuyên cơn mưa mịt mờ, giăng đầy trời
Nàng còn lạc giữa giấc mơ xa xôi
Bao mây trắng bay ngổn ngang tơi bời
Nàng chẳng còn nhớ tháng năm chơi vơi
Đáy trái tim nàng, nước mắt dâng tràn
Lòng sao bối rối
Ôi, em yêu ơi, còn nghe anh nói
Phố vui ngoài kia vẫn luôn mong chờ
Em tin anh đi, đừng lo âu mãi
Biết bao niềm yêu dấu chẳng vì nhớ
Sẽ nói (cho) em nghe mãi đến ngày nao
Dẫu bao lâu, cho em hay thôi
Nàng ngồi lặng lẽ có nghe tôi đâu
Đôi tay im hơi (trong) tay tôi ngậm ngùi
Nàng tìm về đó, chốn nao xa xôi
Nơi có tôi ước ao mong đợi
Nhìn hoài mặt kính tháng năm xưa
Giấc mơ nát vụn, vỡ tan không ngờ
Chiều hè hôm ấy
Ôi, em yêu ơi, thì nghe anh nói
Thế giới mộng mơ vẫn luôn đợi chờ
Em tin anh đi, đừng lo âu mãi
Câu chuyện tình yêu có em và anh
Sống mãi bên nhau như vẫn hằng mơ
Ta luôn yêu nhau như khi xưa
Người anh yêu hỡi
Trái tim còn say đắm câu ân tình
Em nên quên đi một thời chua xót
Để ta gần nhau mãi không rời xa
Hãy vuốt tóc anh, và hãy nhìn anh
Cho nắng ban mai tươi trong mắt em
Oh mon amour
Elle a des yeux qui voient la mer
A travers la pluie qui descend
Elle fait des rêves où elle se perd
Entre les grands nuages blancs
Elle ne sait plus le jour ni l'heure
Elle a des larmes au fond du cœur
Qui lui font peur
Oh! mon amour écoute-moi
Déjà la vie t'attends là-bas
Non n'ai pas peur il faut me croire
La vie est belle même sans mémoire
Tu sais je te raconterai
Avec le temps tu comprendras
Elle n'entend pas ce que je dis
Et sa main dans ma main s'endort
Je voudrais être ce pays
Où elle s'en va chercher encore
Dans le miroir de son passé
Ce rêve qui s'était brisé
Un soir d'été
Oh! mon amour écoute-moi
Un autre monde t'attend là-bas
Non n'ai pas peur il faut me croire
La vie est belle et notre histoire
Peut continuer quand tu voudras
Et tout sera comme autrefois
Oh! mon amour ouvre ton cœur
Tu m'entendras
Pardonne le mal que je t'ai fait
Je ne te quitterai plus jamais
Oui met tes mains dans mes cheveux
Je vois des soleils dans tes yeux
NT: Tôi nhớ thời trước ’75, những bài nhạc Christophe đã mê hoặc tôi với những tâm tình qua lời dịch của một số nhạc sĩ danh tiếng ở VN và diễn bởi những ca sĩ trẻ nổi tiếng thời bấy giờ. Oh mon amour, qua Phạm Duy, Tình Yêu, Ôi, Tình Yêu: Cuộc tình ngày đó đã ghi trong ta, ôi bao nhiêu ngọt bùi, bao kỷ niệm. Thật sướt mướt với phần diễn xuất của Thanh Lan bên cây dương cầm, và những giọt nước mắt long lanh tuyệt đẹp đã làm tôi nhớ mãi hơn 40 năm qua. Em nơi phương đây, đường xưa vẫn đó, dấu chân còn đây, ngóng trông đêm ngày. Anh ơi, anh ơi, vòng tay còn ấm, môi còn say… Hãy nhớ nhé anh, em vẫn chờ mong, dang đôi tay yêu trong cơn mơ…(*)
Tôi đã mang mớ xúc cảm ấy khi trở lại với Oh mon amour. Ngồi đọc lời nhạc, tôi chỉ thấy hình ảnh người nữ lặng yên nhìn xa xăm qua màn mưa. Nàng đang tư lự gì nhỉ? Nàng lặng đi, lạc giữa những giấc mơ, những mây mù (trong tâm trí?), những mảnh vụn của trí nhớ. Nàng chẳng còn khái niệm gì về thời gian. Chỉ có lo sợ. Bàn tay nàng nằm yên như ngủ. Trong toàn bài, nàng hầu như bất động, không một lời nói, không một cảm xúc.
Ngạc nhiên hơn nữa là tôi chỉ được nghe lời nói của gã tình nhân, lúc van xin, lúc khuyên nhủ, lúc hứa hẹn. Anh ta nói như nói với khoảng hư không. Nhưng vẫn nói. Như một người chồng nói với vợ mình đang trong cơn hôn mê. Anh đã chẳng dang đôi tay yêu trong cơn mơ, nhưng anh đã van xin nàng hãy cử động, hãy lùa tay vào tóc anh, hãy định thần nhìn anh cho anh được thấy sự sống bừng dậy trong tâm trí của người anh yêu.
Tôi phải hỏi lại bạn: có phải tôi đã tiểu thuyết hóa quá chăng?
LV: Thật tình tôi khá ngạc nhiên khi bạn hỏi tôi là có thể người nữ mô tả trong bài nhạc bị mất trí nhớ hay đang hôn mê không. Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy cả. Nhưng khi đọc lại lời bản gốc thì tôi cũng thấy bạn có lý do để cho là như thế. Bao nhiêu năm nay tôi chỉ cho rằng bài hát nói về người con gái đã trở thành hững hờ, lạnh lùng vì thất vọng với cuộc tình; và gã tình nhân đang năn nỉ, van xin. Bạn đã cho tôi một cái nhìn khác, nhiều bi kịch hơn, về nhạc phẩm này. Đúng hay sai? Không ai biết được. Và đúng hay sai có lẽ cũng tùy theo kẻ trình bày có đưa người nghe đến mức độ cảm nhận nào của thảm kịch này không?