Hoa cúc vàng
hoa cúc nhà ta đã vàng chưa em
mấy năm rồi tôi không trở lại
hay em cứ xem tôi như người biệt tích
dù có một thuở nào
em đã thường đem tới cho tôi những gói thuốc lá
hay dành dụm được ít tiền
để rủ tôi đi ăn sáng
dù thuở ấy đời chúng ta thật buồn
yêu tôi em chỉ có những lúc gần tối
gót nhỏ trời mưa
em vội vã đi qua hai dãy phố thấp đóng cửa sớm
dù thuở ấy súng nổ bập bùng bên lòng ta đìu hiu
và tôi nghe dưới những mái hiên người thì thầm
sắp tới ngày đình chiến
thế nào em cũng già đi
và em sẽ lấy chồng
một người chồng không phải là tôi
không phải là tôi với căm phòng ổ chuột
những đêm bão rớt tôi về
ướt tay thắp cây đèn ám khói
không phải là tôi với những buổi mai
tôi nằm bệnh và chờ em tới
những giọt mưa ấy cứ lăn dài sau mặt kính
tôi đoán thầm đời mình
rất buồn bã
thế nào em cũng già đi
và em sẽ lấy chồng
sẽ có những đứa con
em sẽ dắt chúng ra phi trường
như hôm nào em khóc trên vai tôi
hương ướt áo
rồi những đêm gió lạnh vi vu ở ngoài vườn
em sẽ mang cho chúng những chiếc áo ấm
chiếc áo ấm đến bây giờ tôi vẫn còn giữ
nhưng mùi đằm thắm xưa
hình như đã nhạt
lúc ấy, em nghĩ gì đến thuở chúng ta chung sống
có thể em rùng mình cho một ngày u ám nay đã hết
hay em chỉ thoáng buồn bởi vì hôm nay
đời em đã được thu xếp
nhưng riêng tôi một mình
vẫn giấu kín nỗi êm đềm
mà bây giờ
em không dự phần nữa
nhưng riêng tôi một mình
vẫn giấu kín nỗi đau xót
nỗi đau xót bên những hoa cúc
đã vàng
vàng héo hồn anh phiêu bạt.
Lê văn Ngăn
-------------------------------
Trên tuần báo Tinh Hoa số 21 năm 1969 có bài thơ của Lê văn Ngăn mà có lẽ là chưa có ai được biết sau 1975. Tôi xin đăng lại, hy vọng thân nhân của nhà thơ sẽ có thêm một sáng tác giá trị của ông.
.Chúng tôi sinh ra và lớn lên cùng chiến tranh, hận thù, mỗ mật mộ tim. máu me dầm dề cả một miền Nam. Nhưng nhờ thi ca, nhờ văn chương đã giúp chúng tôi gần gũi. Không cần tìm tòi thắc mắc về nguồn gốc lai lịch. Thi ca đã trở thành một cái dây nối kết, hôm qua và cả đến bây giờ. Đó là lý do tôi sưu tầm và post bài này. (THT)