Tôi từ Vĩnh Long qua Mỹ Tho trọ học lớp Đệ Nhị, chuẩn bị thi Tú Tài một. Qua Tết, từ bến xe sau trường Nguyễn Đình Chiểu tôi dời nhà trọ về bến đò cạnh bờ sông Định Tường, bên kia sông là chùa Vĩnh Tràng. Tại bến sông này tôi si tình một cô gái mười lăm ngập ngừng mười sáu tuổi tên Hoa, và được nàng đáp lại tình tôi.
Lần đầu tiên hái nụ hôn đầu đời trên môi người yêu trước hàng ba nhà nàng, ra về cả tuần lễ sau hễ nằm xuống nhắm mắt là tôi cứ thấy mình cất người lên bay bỗng la đà khiến tôi phát chóng mặt rên ư ử …
Một tối tôi dắt nàng đi coi hát bóng, ra về tôi ngủ trên ghế bố lộ thiên bị trúng gió sanh bịnh. Hoa nấu cháo lá dứa lén đưa cho thằng Bút bưng về cho tôi ăn với hột vịt muối và ngậm xí muội nàng cho, tôi dần dần bình phục.
Ba ngày sau tôi đã ngồi dậy được. Tôi nhớ Hoa quá cỡ.
Vịt tàu xuống tắm ao sen
Hèn lâu Qua chẳng đặng gặp mặt em lần nào.
Sau khi ăn xong tô cháo trắng với hột vịt muối, tôi nhớ nàng chịu hết nỗi. Trời tối rồi, biết làm sao đây? Chẳng lẽ tôi tự động rửa tô rồi đem trả cho nàng? Thằng Bút đã ra ngồi ở cột đèn để nghe ra dô trong xóm vọng ra tuồng cải lương trực tiếp truyền thanh mỗi tối thứ bảy. Hay là tôi ra ngồi cột đèn với nó? Thời may, nàng xuất hiện,
Chiều chiều ra đứng hàng ba
Quần đen áo trắng nết na dịu dàng.
Tôi vái cho thằng nhỏ khóc. Tôi vái cho em nàng khóc. Nàng có đưa võng nó cũng không chịu nín. Như con chó mực bữa trước sủa hoài rồi nhăn răng ra cho nàng sợ ôm níu lấy tôi. Thằng lỏi cũng vậy. Nó khóc muốn lòi rún, dỗ hoài không chịu nín, má nàng biểu thôi con bồng em ra hàng ba dỗ cho nó mát. Tôi ngồi ở cột đèn rình sẵn ngó thấy
Đèn ai leo lét trên non
Giống hình con bạn ngọc ẵm con xuống tàu.
Bốn mắt nhìn nhau chẳng nói một câu. Sướng ran! Bồi hồi! Ngơ ngẩn!
Tính tới tính lui, tính xuôi tính ngược, tôi thấy kế hoạch đó có vẻ phiêu lưu quá. Rủi thằng nhỏ không chịu khóc dai, má nàng không biểu nàng bồng em ra hàng ba hứng mát, nàng không hay tôi chờ đợi để đi ra, tôi ngồi một hồi trúng gió lăn ra bất tỉnh nhân sự thì lại còn mệt hơn bây giờ. Nhưng nhớ quá! Hay là thây kệ,
Chết tôi tôi chịu
Xin đừng bận bịu bớ điệu chung tình…
Không được! Ca dao cho dù thấm thía cách mấy cũng không giải quyết được lòng tôi thương nhớ nàng. Tôi muốn được nắm tay nàng. Tôi muốn được nhìn mặt người thương. Tôi ngồi dậy, thay quần áo rồi xếp cái áo mưa cặp nách, tuột xuống thang gác, ló đầu ra cửa ngó dáo dác rồi bước xuống đường, đi về phía nhà nàng.
Tới trước nhà nàng, chậm bước liếc vào thấy cửa khép hờ, tôi tiếp tục đi thẳng độ chừng mười lăm thước rồi quẹo xuống bờ sông…tự tử? Không! Tôi bước lên một nhịp cầu ván dẫn ra nơi trút bầu tâm sự khá xa ngoài sông, lúc nào cũng có nước cuốn sạch sẽ, dù lớn hay ròng. Khác với lối kiến trúc ở cầu Bà Điều (nơi lần đầu tiên tôi ngó thấy con chim ra ràng của yêu nữ khiến tôi chút nữa lọt xuống sông!) cầu này phân biệt nam nữ, mỗi bên ngăn ra bốn căn, có ván thấp che phía trước. Bên nữ quay mặt về phía sàn nước nhà Hoa, bên nam đâu lưng lại…như vậy mới kẹt! Tôi tính xuống đây giả bộ ngồi giải quyết một cách nghiêm chỉnh, nếu thời may Hoa đi ra sàn nước làm công chuyện lặt vặt tôi sẽ được nhìn thấy nàng cho đỡ nhớ. Trời sáng trăng, gần tới ngày rằm. Tôi choàng áo mưa vào che cho bớt gió và đứng xớ rớ bên ngoài gió lóng nhóng. Vị nam quan khách duy nhứt ngồi trong cầu bập bập thuốc lá chắc không khỏi lấy làm thắc mắc. Một hồi y ta đi lên, tôi thở dài nhẹ nhỏm. Chỉ còn lại mình tôi đứng trên cầu nghe nước chảy và tiếng hát cải lương từ trên xóm bến đò vọng xuống văng vẳng.
Đêm qua ra đứng bờ ao
Trông cá cá lặn, trông sao sao mờ.
Buồn trông con nhện giăng tơ
Nhện ơi nhện hỡi, nhện chờ mối ai?
Nhện chờ mối ai tôi không rõ, nhưng còn tôi, tôi chờ nàng. Một hồi quả nhiên thấy nàng đi ra sàn nước. Tôi mừng quýnh đưa tay ra ngoắc. Nàng lui cui bên lu nước rồi có tiếng xối nước. Nàng rửa chân? Có lẽ vì vậy nàng cúi mặt, không nhìn thấy tôi. Tôi vẫy vẫy. Ngoắc ngoắc. Nàng ngẫng đầu ngó lên mặt trăng đang chiếu sáng trên sông rồi đi vào. Tôi thất vọng hết sức. Tôi đứng lớ quớ, không biết tính làm sao. Gió trên sông thốc lên, lạnh hăng hăng. Tôi mới hết bịnh, rùng mình ớn lạnh. Một hồi không thấy ai lên xuống ở cầu, có lẽ vì đêm đã muộn, tôi làm sao đổi qua phía bên nữ cho không bị án khuất. Thời may biết đâu nàng lại trở ra sàn nước lần nữa và nhìn thấy tôi. Phía bên nữ không có ai. Tôi đứng hồi lâu mỏi cẳng nên ngồi xuống bực chắn trước cầu. Chờ. Ngóng. Mà nào thấy đâu bóng người yêu dấu! Tôi thua buồn ngó lơ đãng sau phía bên kia bờ Vĩnh Tràng. Tôi quấn chặc áo mưa cho đủ ấm. Vượt lên trên các khối đen hình thù bất định bên dưới là một vài thân cau mảnh khảnh. Gió lay lắc, ngọn cau quờ quạng như những bàn tay đen gầy vẫy ngoắc mặt trăng vòi vọi trên cao, cao tít mù, cao biệt vụt. Như tôi đã vẫy gọi nàng mà nàng không hề hay biết. Một cụm mây đen lớn từ đâu vụt trờ tới che khuất mặt trăng. Trên sông vụt đen tối, nghe tiếng con cá từ dưới sâu trồi lên ăn mống. Trăng đã khuất, ngọn cau vẫy ngoắc vô vọng cũng như tôi.
Đêm khuya ra đứng giữa trời
Giơ tay ngoắc nguyệt, nguyệt dời phương nao?
Quanh mình tôi tăm tối. Trên xóm bến đò vọng xuống tiếng ca vọng cổ truyền thanh khi xa khi gần theo ngọn gió đong đưa. Lẫn trong tiếng ca mùi mẫn chợt nghe có âm thanh khác lạ, “cắc…thình ! cắc…thình ! “…tôi đã có nghe âm thanh quen thuộc này ở đâu đó, như nó nằm sẵn từ lâu trong mạch máu…cắc…thình !…như tiếng tim tôi đập. Hình như là…đúng rồi ở bờ sông, không ở bờ rạch, con rạch Bình Thuỷ …cắc…tiếng chày khỏ trên miệng cối, thình…tiếng chày nện xuống lòng gạo, trước sân nhà Dì Ba tôi, khi tôi về thăm Dì ở Bình Thuỷ, lúc còn nhỏ xíu, có tiếng chày giã gạo, nhịp đôi, nhịp ba, lẫn lộn với mùi lá dừa cháy thơm bất hủ, trên ngọn lửa chiếc bánh phồng trở mình lắc rắc.
Từ bên Vĩnh Tràng tiếp tục dội sang, khuếch âm trên mặt nước…cắc…thình! …cắc…thình ! …tiếng chày giả gạo rất khoan thai, không phải giả chày đôi, không phải giả chày ba, mà chỉ giả có một mình. Có phải là tiếng chày của anh chàng si tình nào đó, như tôi, nửa đêm chợt nhớ người yêu, mang cối ra sân ngoài giả gạo, mong người yêu nghe thấu, bước ra cho mình gặp mặt. Người ngọc đã đến, người ngọc chưa đến, người ngọc sẽ đến, người ngọc sẽ không bao giờ đến ? Người ngọc đã ra đi, người ngọc còn ngoái đầu nuối tiếc, người ngọc sẽ không bao giờ trở lại? Không biết! Nhưng vầng ngọc thỏ đã trở lại. Đám mây đen đã qua hết, trời bỗng bừng lên xanh thẳm lắng trong ngăn ngắt mà sao lòng mình vẫn không nguôi phiền não.
Sáng trăng giả gạo sàn ngoài
Cám bay phưởng phất nhớ người xứ xa…
Cắc…thình ! …cắc…thình ! …Gió khuya thổi lạnh. Tôi rùng mình đứng dậy, lòng buồn bã.
Trong lúc cắt đứt dây chuông tôi vì cảm xúc quá nên té gục trên cửa cổng. Chừng tỉnh lại thấy bốn bề vắng ngắt, nên ngậm ngùi lặng lẽ ra về…Đêm qua nằm trên gác trọ, tôi bần thần nhớ lại những câu ca trong tuồng “Hoa rơi cửa Phật”, khi Điệp trở lại chùa thăm Lan lúc Lan hấp hối, và than thở với Hoà Thượng trụ trì. Lúc ở bờ sông thua buồn trở về gác trọ, tôi mang một tâm trạng tương tợ như Điệp, khi trước đó Điệp tới trước cổng chùa giựt dây chuông kêu tiểu Lan ra mở cổng, tiểu Lan từ chối không cho Điệp gặp mặt, và Lan …đành cắt đứt dây chuông. Nhưng vốn lì hơn Điệp nên tôi đã trở lại, không phải trở lại chùa mà trở lại hàng ba nhà nàng ngay tờ mờ sáng hôm sau để hẹn gặp nàng xế trưa nay ở chùa. Không phải chùa của tiểu Lan mà là chùa Vĩnh Tràng (nếu tiếp tục kiểu này chắc tôi điên mất !).
Tôi căng lại sợi dây sên của chiếc xe đạp. Tôi bồn chồn quá, nuốt cơm không vô. Cứ ra vào thấp thỏm. Nàng làm gì lâu lắc quá ! Không lẽ nàng đã quên hẹn? Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé! Không! Đâu có được. Em hẹn là em phải đến, đừng nghe lời ông thi sĩ lẩm cẩm nọ. Em không thấy sao, em không có hẹn mà đêm qua anh vẫn đến như thường và ngồi chong ngóc ở giữa sông chờ em ngất ngư.
Vừa ngước lên thấy nàng đạp chiếc xe xanh từ từ lướt ngang nhà trọ (dữ hôn), tôi vội vàng đạp xe theo. Sợ có người ngó thấy nghi ngờ, tôi quẹo ra đường lớn rồi đạp nhanh đánh vòng ngang tiệm chụp hình Cảnh Trung, tới trước ở dốc cầu chờ nàng. Khi tới, nàng thoáng liếc nhanh rồi từ từ lướt qua mặt tôi. Tôi tà tà đổ dốc theo sau, trực chỉ chùa Vĩnh Tràng.
Khi vừa ngồi xuống bên cạnh cái mã đá, tôi liền thò tay ôm ngang eo ếch nàng, tay kia choàng quanh nàng ghì siết, môi đặt lên má nàng hun đánh chụt một tiếng và hít một hơi dài. Đã ghiền hết sức. Tôi lầm thầm:
– Anh nhớ em quá! Em có nhớ anh không?
Nàng khe khẽ gật đầu. Tôi gặng hỏi :
– Em có nhớ anh không?
Nàng đáp nhỏ xíu:
– Có…em cũng nhớ anh lắm. Anh này kỳ quá! …
Có kỳ quá cũng thây kệ. Miễn em nói vậy là đủ rồi. Nàng hỏi thăm, tôi đáp qua loa về bịnh tình của mình, nói giờ anh đã khỏe. Tôi bắt sang chuyện khác, nhắc lại đêm coi hát bóng. Tôi mân mê vòng eo nàng nói rằng anh đã hôn bàn tay anh cả đêm, sau khi vãn hát. Nàng lúc lắc đầu, tóc phất phơ quẹt vào mũi tôi nhột nhột.
– Anh này kỳ quá !…em không chịu đâu.
Nàng ngắt lên lưng bàn tay tôi. Nàng vẫn mặc áo lá gói kín như thường lệ. Tôi mân mê chút hông còn để hở trống cho đỡ ghiền. Nàng thở dài.
Sóng tình dường đã xiêu xiêu
Xem trong âu yếm có chiều lả lơi
Tôi mân mê lần xuống thấp, ướm thử. Co giản, nới được, không thắt gút như mọi bận. Tim tôi đập mạnh. Tôi luồn tay. Nàng chận giữ tay tôi lại, đè cứng. Tôi vói tay kia gở tay nàng ra, rồi bàn tay nọ tiến lên, sát trên làn da mịn màng. Đầu tôi bưng bưng. Bàn tay tôi nâng lên, dở ra, mắt liếc nhìn như tia chớp…cỏ non lơ thơ nằm êm xuôi trên gò trinh nữ, xuôi xuôi một chiều, dễ thương vô cùng, mơn mởn tuyệt diệu, dễ thương như tóc măng đầu đời trên mỏ ác của trẻ sơ sinh vừa được mẹ hiền vuốt cho tóc nằm xuôi xuống…Tim tôi đứng sững chết cứng theo tia nhìn mướt trên gò trinh nữ, rồi hồi sinh trở lại đập dồn dập, ồn ào, lớn hơn cả tiếng nện khua trên chiếc mỏ lớn nhứt trong chùa.
Nàng vùng vẫy rút bàn tay ra khỏi tay tôi, rồi nắm bàn tay đang sục sạo của tôi kéo ra dằn co. Tôi cố sức rấn bàn tay xuống. Hoa thốt lên: “Đừng anh ! Đau ! …” Tôi đã trở thành người điếc, hết còn nghe thấy gì ngoài tiếng đập của tim mình. Bàn tay rướn tới. Hoa chụp luôn bàn tay còn lại của nàng lên cổ tay tôi rồi cố sức dùng cả hai tay nàng để kéo ra…vùng vẫy…thảng thốt. Đừng anh ! …Tội nghiệp em!
Tôi chưa kịp nghe…Anh! Tội nghiệp em! Đầu nàng lúc lắc, tóc lất phất phủ vào mặt tôi…tội nghiệp em! Có tiếng nghẹn nấc…tiếng Hoa nấc khóc…tôi chợt bừng tĩnh.
Mặt trăng từ trên đỉnh tột cao vụt sa xuống non đoài sức hút nguyệt lặn chợt cuốn phăng hết triều sóng dục tình cuồng nộ băng ra thật xa ngoài đại dương xa tít mù xa…mất hút…Kiệt! Kiệt! Tôi thầm gọi tên mình trong đầu để tự lay tỉnh . Kiệt! Kiệt! …
Vai Hoa run run. Rồi đôi vai nhỏ run lên từng chập. Hoa buông lỏng hết hai tay, nàng thả bàn tay tôi ra, rồi ôm cứng lấy tôi khóc thúc thít. Tôi chới với như vừa trợt té, đầu óc như lù mù không rõ rệt chuyện gì đã xảy ra, ngất ngư như người say rượu, ngơ ngác.
Chập chờn cơn tỉnh cơn mê
Rốn vờn chẳng tiện dứt về chỉu khôn
Nhưng rồi bàn tay tôi đã tự động rút về như con trăng vụt lặn. Máy móc, không chủ định. Chợt nhớ tuổi nàng, mười lăm ngập ngừng mười sáu. Tuổi mới lớn. Hoa bướm ngập ngừng, cỏ non lần lửa. Tôi cúi xuống hôn lên mái tóc nàng, tay vịnh vòng eo.
Chàng sượng chưa nện cầu lam
Sợ lần khân quá e sàm sở chăng?
Thở dài. Tôi thở dài.
Tôi nâng mặt Hoa lên, nước mắt nàng còn nhỏ giọt. Tôi bồi hồi, nàng cúi mặt, tóc rũ thuỳ mỵ.
Sượng sùng giữ ý rụt rè
Kẻ nhìn rõ mặt, người e cúi đầu
Tôi hỏi em có giận anh không. Nàng lắc đầu. Tôi hỏi em có hờn anh không. Nàng lắc đầu. Tôi hỏi gì nàng cũng lắc đầu. Tôi hỏi gì nàng cũng không nói. Trong chùa tiếng chuông vọng ra ngân nga. Trầm lắng, tĩnh mịch. Tôi nâng mặt Hoa lên, lấy tay quẹt nước mắt cho nàng. Hoa hít mũi như đứa nhỏ vừa nín khóc, còn nấc nhẹ tủi thân.
Bể khơi không lấp cho đầy
Lệ tình thắm ướt biết ngày nào khô?
Tôi đặt hai ngón tay cái lên mi mắt bụp nhẹ của nàng ve vuốt, mân mê lông mày mềm mượt. Tôi cạ môi mình lên môi nàng, như đêm đầu hẹn nàng ở hàng ba – lờ mờ, vẫn chưa biết hôn bằng lưỡi.
Hai đứa ôm nhau không biết nói gì, không biết nghĩ gì. Có vẻ như chờ đợi, mà không biết chờ đợi gì. Nhưng thời khắc đâu có đợi chờ chúng tôi. Ánh tà dương yếu dần trên đọt chuối xanh non mơn mởn. Nắng đậu trên vành tai của Hoa, ửng vàng tơ măng mọc mỹ miều trên vành cong rồi xuyên suốt, tưởng chừng vành tai của nàng trong veo như pha lê, như ngọc bích. Hoa sửa lại chéo áo, kéo hai vạt xuống che đậy chỗ trống ở hông.
Nắng chia nửa bãi chiều rồi
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá sầu
Tôi lại thở dài. Hoa cũng thở dài.
Tà tà bóng ngã về Tây
Dặm xa thờ thẩn dang tay ra về…
Ba bốn bữa rày anh có bụng trông
Kẻ lên người xuống cũng không thấy nàng
Bốn bữa rồi tôi không gặp được mặt Hoa, trong bụng lo lắng. Bửa ở chùa về thằng Bút phải một lần nữa đẹp bỏ tông đơ để đấm lưng cho “Hoàng tử lưng gù”, buổi tối vừa đấm lưng vừa chuyện vãn, nó cho biết hồi chiều về tới nhà, Hoa bị la vì má nàng bắt đầu ngờ vực nàng có bồ bịch, dù không nhất quyết là tôi. Và Hoa đã khóc lóc. Lòng tôi xốn xang.
Ước gì ngoài biển có cầu
Anh ra đó phải đoạn sầu cho em
Nó nói thêm là má nàng dặn Mân phải đặc biệt canh chừng cô em họ nhỏ bé của mình. Tôi lại yên bụng. Nhưng rồi bây giờ tôi lại lo lắng vì bặt luôn bốn bữa nay không thấy nàng ra quét lá me ở hàng ba nữa. Tôi lấy ruột xe Huê Kỳ làm phao thả ra giữa sông cũng không thấy nàng lai vãng ở sàn nước. Tối nào tôi cũng lăn trở không yên như con trùng bị bất thần bỏ trên mặt đất nóng.
Đêm nằm lưng chẳng dính giường
Mong cho mau sáng ra đường gặp em
Tôi lại đề cử sứ giả vội sang vườn Thuý dò la. Nó ngại bị má nàng tra hỏi bất tử vì lần đi rồi trả tô trả muổng, bị bà già bắt gặp, nó ấm ứ. May nhờ thằng Mân nhảy ra đỡ đạn, nó nói trớ là nó cho thằng Bút mượn tô bây giờ đem trả.
Tôi dụ khị lần sau lên Sài Gòn hớt tóc, tôi sẽ mua cho nó loại thuốc ép tóc thứ tốt không cháy tóc, thằng Bút mới chịu đi. Tuy vậy tôi hồ nghi là nó đã biết rồi, nhưng còn làm bộ để nẹo tôi đền đáp chút thạnh tình. Lẽ ra nó cám ơn tôi mới phải, vì nhờ tôi mà bây giờ nó luyện thêm được nghề sửa lưng đấm bóp. Nó đi một chập về cho biết…Hoa bị ấm đầu, bể nghể. Tôi lại thấy lòng xốn xang, cắn rứt. Có phải vì tôi mà nàng bị đau lưng trúng gió ? Tôi lấy làm khổ tâm, xót dạ. Thà tôi đừng có “không tin dở hộp ra coi” . Con nít người ta mới mười lăm mười sáu tuổi đầu. Thiệt là bất nhơn !
Đêm nay trời nóng, tôi lại nằm lăn trở trên ghế bố kê ở ngoài trời. Lại thương, lại nhớ.
Nằm buồn mơ tưởng hình dong
Con dao lá trúc cắt lòng đôi ta
Tôi vò đầu rối trí, không biết làm sao để bảo vệ nàng, không biết làm sao để cứu vãn tình thế. Lo sợ nàng bị má cấm không cho ra ngoài quét lá me ở hàng ba nữa, lo sợ nàng bị má cấm không cho ra rửa chưn ở sàn nước nữa, lo sợ nàng sẽ không hò hẹn với tôi ở chùa Vĩnh Tràng nữa, lo sợ nàng bất thần dọn nhà đi mất. Lo sợ…lo sợ…
Tôi thiếp đi trong chuổi mơ đứt đoạn có nàng ra đi, có nàng trở về. Có nàng rất xa, có nàng rất gần, nhưng tôi không thể nào với tới. Tôi mê ú ớ…
Canh chầy mơ tưởng tương tư
Chiêm bao thấy bậu, dậy rờ chiếu không !
Tiếng xe đẩy lụp cụp làm tôi thức giấc. Mở mắt, trời tờ mờ sáng. Định thần, có vật gì tròn vo trên nóc mùng. Ngồi nhổm dậy sờ: trái cây. Nàng đã tới ! Phải. Hoa đã nhẹ bước chiêm bao tới và lén bỏ trái cây lên nóc mùng của tôi.
Mặc dù cha đánh mẹ treo
Đứt dây rớt xuống cũng theo chung tình.
Tôi hồi hộp bước xuống với lấy trái cây trên nóc mùng. Trái vú sữa bạch ngọc mà tôi hằng ao ước! Ngó sang hàng ba, không có ai, trời còn tờ mờ tối. Tôi chun trở vô mùng, nằm soãi người ngửa trên ghế bố.
Ấp trái vú sửa lên mũi hít mạnh, tưởng chừng như còn ngửi được mùi hương bàn tay nàng đọng lại. Dời trái vú sửa bạch ngọc từ lâu tôi thèm khát lên môi cạ cạ, tôi vụt sống lại nguyên vẹn cảm giác hoang đường. Môi tôi cạ lên môi nàng ngay buổi hò hẹn đầu tiên. Tôi khép mắt lại, sướng rụng rời, rên ư ử. Lưng tôi không vụt bốc lên bay la đà như mọi bận. Lần này tôi bay bổng thật sự! Với trái vú sửa bạch ngọc trên môi, tôi từ từ bay ra giữa dòng sông, rồi bay đánh vòng thật chậm về phía sàn nước nhà nàng. Chợt nghe tiếng nàng ru em từ trong nhà vẳng ra buồn buồn, nho nhỏ. Ầu ơ…
Cây me trước cửa một bửa cây me tàn
Bao nhiêu lá rụng…em thương chàng…bấy nhiêu.
Tôi lượn mình cất lên phơi phới, bay la đà băng qua dòng sông gờn gợn, qua tới bên kia chùa Vĩnh Tràng cổ kính, nghe tiếng chuông chùa vời vợi, nghe tiếng giả gạo ngùi ngùi, rồi tha thiết đảo vòng trở lại đầu sông, tôi ôm chặc trái vú sửa bạch ngọc lên tim mình âu yếm, đưa lòng bàn tay mặt lên môi hôn đắm đuối, rồi đưa cổ tay lên miệng mình cắn mạnh, máu đỏ vọt ra, răng nanh vụt biến mất, máu đỏ khô giọt giọt dài dài xuống mặt nước nao nao. Tôi bay về gần tới nhà nàng chợt nghe trái tim đập yếu dần…yếu dần…
Tôi lao chao sa từ từ xuống dòng phù sa như chiếc lá me rụng lất phất, còn nghe tiếng của nàng, tiếng của Hoa ru em ngọt ngào văng vẳng…ầu ơ…
Gió đưa bụi cúc ngã bụi sả tàu
Nương theo chéo áo con bạn vàng…
Dầu sanh dầu tử…mình nàng …mà thôi…
Kiệt Tấn
Nguồn: VĂN, Số 62, tháng 8-1987