Lời: Norman Gimbel
Ý thơ: Lori Lieberman
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: ElevenSixteen
Final mix: LeVuMusic Studio
Vuốt những phím sắt gieo từng nỗi đau
Lời hát nhức nhối quá tuy ngọt ngào
Từng lời dịu dàng anh đã giết tôi
Cướp mất sức sống tôi bằng tiếng ca
Bới móc đáy trái tim từng xót xa
Đã giết chết tôi trong bao câu hát
1.
Nhạc hay anh hát bao người khen
Nói nghe anh chơi có hồn
Ngày buồn nên tôi tìm lên anh
Mong ước cho khuây niềm đau
Thấy anh đang ôm đàn guitar
Một người lạ tôi không quen biết
2.
Ngật ngừ tôi thấy như mình say
Ngỡ quanh đây đã biết rằng
Điều riêng tôi viết mà sao anh
Đem hát cho bao người nghe
Ước mong sao anh ngừng đôi giây
Nhưng anh còn say sưa trên ấy
3.
Lời đâu anh hát như người thân
Biết tôi với bao kín thầm
Rồi khi anh ngước nhìn lên tôi
Như thể tôi không hề đây
Tiếng anh êm êm hoài bên tai
Dịu dàng từng câu không thương tiếc
Killing Me Softly With His Song
Strumming my pain with his fingers
Singing my life with his words
Killing me softly with his song
Killing me softly with his song
Telling my whole life with his words
Killing me softly with his song
1.
I heard he sang a good song
I heard he had a style
And so I came to see him
to listen for a while
And there he was, this young boy
A stranger to my eyes
2.
I felt all flushed with fever
Embarrassed by the crowd
I felt he'd found my letters
And read each one out loud
I prayed that he would finish
But he just kept right on
3.
He sang as if he knew me
In all my dark despair
And then he looked right through me
As if I wasn't there
And he just kept on singing
Singing clear and strong
NT: Trước hết là một bài thơ, viết bởi Lori Lieberman lúc cô ta nghe bài Empty Chairs của Don McLean. Cảm xúc mạnh mẻ khi cô ta nghe anh ấy ôm đàn hát trên sân khấu đã thúc đẩy cô ta viết xuống những lời thơ trên một tờ khăn ăn. Norman Gimbel đã dựa theo ý thơ và phổ lời vào giai điệu của Charles Fox. Sau đó, Roberta Flack đã mang nhạc phẩm này lên hàng đầu của thập niên 70.
Bài nhạc Killing Me Softly này đã được phóng tác ra tiếng Việt từ trước 75 bởi Lê Hựu Hà (Nỗi Đau Dịu Dàng) và đã được đón tiếp nồng hậu bởi giới trẻ thời bấy giờ.
Gần đây, tôi lại được nghe Nils Landgren hát nhạc phẩm này trong một buổi trình diễn nhạc jazz. Anh ta đã mang lại một phong thái khác cho bài nhạc tưởng đã quá lỗi thời, đã gợi ý cho tôi hát bài này. Và tôi không muốn dùng bản phóng tác của LHH. Lời thơ của Lori Lieberman có điều gì đó rất trung thực và gần gũi với tôi. Tôi muốn mang những điều đó đến với người nghe.
LV: Lại một nhạc phẩm nhắc lại thời mới lớn ngày đó. Ngày đó tôi rất thán phục cách chuyển hợp âm thật tài tình trong bài này. Hợp âm phá cách nhưng không nghe ngược ngạo giúp cho những giọng bè hoà nhau thật hoàn hảo. Tuy nhiên tôi không nghĩ là bạn sẽ dịch bài nhạc mang nặng tính cách nhạc pop này. Thế nên tôi khá ngạc nhiên khi nhận được lời dịch từ bạn. Với tôi thì việc jazz hoá nhưng nhạc phẩm pop nổi tiếng thì thật là khó khăn. Những gì đã cảm nhận trong tâm trí, ký ức dễ gì gột rửa. Thế nhưng bạn gửi thì tôi làm. Tôi không biết hoà âm của tôi dựng lên có phải là jazz hay không nữa; nhưng ít ra nó sẽ thật và gần gũi với tâm tình của tôi.