Bình minh lợt
Nằm yên, ôm trái tim đau
Ngoài trời, mây đã bay mau về rừng
Này người, sao cứ dửng dưng
Một giây tích tắc, một vầng dương phai
Nên ta khắc khoải, u hoài đấy thôi
Nghe tim nức nở, bồi hồi
Cảm thương nỗi chết bên trời bao la
Nhìn về hoa lá phương xa
Có ai gởi tới cho ta đóa sầu
Rằng thôi thương xót gì đâu
Bài thơ để lại nơi đầu cành sương
Đã nghe tình muộn bi thương
Còn ngơ ngẩn khúc đoạn trường mãi sao
Quên đi nhung nhớ xem nào
Niềm vui sẽ lại dạt dào an nhiên ...
Cao Mỵ Nhân