có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Hai, tháng 10 09, 2017

Hình hài với bóng ta



Hình hài với bóng ta

Đêm đã mỏi... Mảnh thời gian rơi rụng,
Dòng sông đời... ngao ngán chảy về đâu?
Mặt nước nhăn đùa, hồn luẩn quẩn...
Tím dòng sông... chiều tàn tạ trông vời....

Về đâu em!
Hỡi! Bèo mây nước... nuối tiếc chi....được mấy trận buồn vui?!
Thôi thì vậy,
Đời thực hư bỏ ngõ... trách khứ mà gì, bóng đã rụng phía xa!

Chân trời đổ...muộn màng khi chiều xuống,
Gió hây hây... xô khẽ bóng mặt trời!
Chiều đổ sập trên từng phân hạnh phúc.. thấy thiên thu, đùa cợt tuổi cuối Xuân?

Ta dừng lại giữa trời đất lạ...nghe mưa về tắm ướt cả hồn ta!
Em đã khóc bao nhiêu phen rồi nhỉ...hạt mưa nghiêng, nay đã cạn dòng?
Chỉ còn lại một bờ mi mỏi rã... mắt xanh xao nhìn mờ mịt hình hài,
Cuộc tình cũ ngày nào độc thoại... chuyện ngày xưa cúi mặt bước thiên thu...
Ta ngồi đếm, những tháng năm trôi mãi miết... nuối tiếc thay, một trận chơi dài!

Em lêu lỏng... giam mình trong hờn tủi... Ngẫu nhiên thay, bước chạm vết thương dài!
Giữa tiềm thức... nghe bóng ta khẽ gọi,
Chạm trên tay, hề những giấc mơ phai!
Và thắp nến...giữa đêm đen u tịch....chút lẻ loi, cũng quá đỗi bằng lòng!

Ta về giữa...những cơn mê hôn thụy....gọi trăm năm, thức dậy chuyện trò!
Ta cười lớn với nụ cười cổ quái...nhìn bóng em gạt lệ tàn hơi,
Và cứ thế dòng đời trôi lặng lẽ... nước sông đời xô đẩy kiếp suy vi,
Cùng năm tháng...ta ôm cơn huyễn mộng,
Mang trăm năm... ta cất giấu hình hài!

Chiều tàn đổ... xiêu nghiêng cơn gió mỏi,
Bóng hoàng hôn quanh quẩn tuổi gầy hao...
Ta cúi xuống... mái đầu sương điểm trắng,
Thấy thiên thu... trò chuyện với bóng ta!

Khôi Hạo Nguyễn