Nhạc: Michel Legrand
Lời: Alan Bergman
Marilyn Bergman
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Thâu: ElevenSixteen
Photo & graphics: MarcMarc
Mix: LeVuMusic Studio
Hè say nét cười
Hè cay trong mắt
Cần chi thói đời, trần vai trưa nắng
Hè tuôn gió mềm lặng trôi mây trắng
Vùng cát ấm nồng mà nàng đã hâm bằng hơi nắng vàng
Hè như biết thầm
Hè cho ta hay
Vì bao nghi ngại nàng nhận ra ngay
Thời gian rất mềm nàng nhẹ đôi tay
Khiến trăng sao chần chờ
Nắng thơm tho còn quấn quít theo
Rộn ràng ngón tay xoay cả thế giới quay
Để cho ta tìm thấy bao nhiêu tuyệt vời
Một khi thấu được bài học hè nao
Còn chi để nàng dịu dàng cho nhau
Lần cuối vuốt ve
Rồi vai áo che
Vào thu
The Summer Knows
The summer smiles
The summer knows
And unashamed she sheds her clothes
The summer smoothes the restless sky
And lovingly she warms the sand on which you lie
The summer knows
The summer's wise
She sees the doubts within your eyes
And so she takes her summertime
Tells the moon to wait
And the sun to linger
Twists the world 'round her summer finger
Lets you see the wonder of it all
And if you've learned your lesson well
There's little more for her to tell
One last caress
It's time to dress
For Fall
NT: Tôi đoán là bạn không nhớ chuyện này. Thời chúng ta trong ban nhạc, có lần tôi đề nghị nhac phẩm này vì tôi rất thích cái kiến trúc của bài nhạc. Bạn bảo tôi: “Không được đâu, bài này khó chơi lắm vì ông Legrand viết trên chromatic scale.” Thuở ấy, tôi không nói gì vì không biết là ý bạn nói “khó nên ban nhạc sẽ không chơi” hay là “khó để hát cho ra gì”. Dễ thường đã hai mươi mấy năm qua. Vô tình nghe lại, vẫn thấy thích cách viết của Michel Legrand. Vì thế tôi lại âm thầm gửi bạn.
LV: Nhắc lại chuyện xưa thì tôi cũng phải thú nhận là ngày đó tôi cũng hơi "quợn" nhạc của Michel Legrand. Ban nhạc lúc đó chỉ đánh cho đám cưới là chính. Loại nhạc mang tính lãng mạn nhưng cầu kỳ, phức tạp như "The Summer Knows" này nhiều phần sẽ lạc lõng trong tiếng cười nói ồn ào của người dự tiệc cưới đang chén chú chén anh. Một điều quan trọng nữa là ban nhạc hơn 20 năm trước cũng không cáng đáng nổi nhạc phẩm này, nếu muốn trình diễn cho ra đúng tinh thần của bài. Cho nên đành phải khất bạn cho đến hơn 20 năm sau. Giờ thì ban nhạc một mình tôi điều khiển, thính giả thì chọn lọc, tôi không còn lý do gì để từ chối bạn nữa.