có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Bảy, tháng 4 08, 2017

Lạc mất xuân thì



Nghĩa trang những ngày cuối năm vắng đến rợn người. Lại thêm cái kỳ quặc của thời tiết. Mấy tuần trước, tuyết đổ một đợt cuồng nộ. Rồi bỗng dưng nắng ấm. Nhiệt độ tăng lên đột ngột. Tuyết tan, vạch ra nền cỏ vàng héo quắt. Rồi mưa lê thê như cơn hờn dỗi dài hơi của một người con gái. Tưởng như lúc nào đó, mưa sẽ cuốn trôi đi những đất đai phủ hờ nắp mộ. Người ta bảo năm hai ngàn tận thế. Biết đâu đây chẳng là dấu hiệu khởi đầu. 

Hôm nay trời ấm áp như những ngày chớm thu độ nào. Nắng vàng rải xuống từ cái mặt trời mầu cam treo lơ lửng trên bầu trời xanh biếc. Trên con đường ngoằn ngoèo vắt ngang những khung đất phủ úa một lớp cỏ vàng, người gác nghĩa trang lủi thủi đếm bước. Thỉnh thoảng hắn đứng lại, cúi xuống, nhặt một chiếc lá chưa kịp rã mục, bỏ vào cái bọc rác mầu đen cầm một bên tay. Bước chân thong dong của hắn đôi khi dừng lại thật lâu bên bờ cỏ. Khuôn mặt dài, tóc đen mun rẽ đường ngôi giữa. Cặp mắt xếch như tranh vẽ một gã Hung Nô trong sách sử. Tất cả chưa hề lấm lem chút dấu vết nào của thời gian. Khuôn mặt ấy ngước lên, nhìn vu vơ những ngọn cây trụi lá, như ngóng chờ một đổi thay trong cái tính khí bất thường của thời tiết. Âm thanh khô dòn của một cành cây gẫy làm người thanh niên giật mình. Hắn dáo dác nhìn quanh. Bốn phía chỉ thấy thuần một mầu nâu tối của những thân cây khẳng khiu, tua tủa vươn những cành khô quắt queo. Lời nguyền của năm hai ngàn treo lửng lơ đâu đó trên những ngọn cây phong trụi lá. Dưới chân, đất ẩm và lạnh lẽo. Cả tuần rồi, mưa cuốn tan đi lớp tuyết dầy, làm những bia mộ như vừa mới trồi lên từ cõi thâm u nào. 

Những bước chân tưởng chừng như lạc lõng dẫn người thanh niên đến trước một ngôi mộ mới còn hoi nồng mùi đất. Bóng hắn bò thườn thượt trên mặt đường. Người thanh niên cúi đầu lẩm nhẩm đọc cái tên khắc trên tấm bia xi măng mầu xám. Ngôi mộ mới chôn bữa hôm trời ngập tuyết, cỏ chưa kịp mọc. Hôm nay tuyết tan, nền đất đen lộ ra, thấy rờn rợn như có kẻ nào mới đào mộ người quá cố. Người gác nghĩa trang lặng lẽ thở dài. Chợt đôi chân người thanh niên sựng lại ở khúc quanh. Thấp thoáng sau bóng cây, một tà áo mầu xanh nhạt phất phơ trong gió nhẹ, quyện vào những bước chân của một người đàn bà. Nỗi sững sờ làm trái tim người thanh niên thắt lại. Vậy mà cứ tưởng chiều cuối năm sẽ không có ai vào nơi chốn quạnh hiu này. 

Đôi chân mọc rễ trên nền đất ẩm. Hai vai rũ xuống, co lại trong cái phản xạ tự nhiên như cố che dấu sự hiện diện của mình. Hắn nhận ra cái dáng người quen thuộc, dù lần đầu tiên bóng dáng ấy vào nghĩa trang trong chiếc áo có đôi tà phất phới. 

Rồi hắn nhớ ra. Người đàn bà ấy thăm viếng thường xuyên một ngôi mộ có tấm bia in hình chàng thanh niên tuấn tú và cái tên tiếng Việt. Nhiều lần bắt gặp hắn đẩy chiếc xe cắt cỏ, người đàn bà ấy hay gật đầu chào. Những cái gật đầu thường làm rũ nhúm tóc bạc xuống hai bên thái dương. Cái u uất gờn gợn của buổi chiều cuối năm quyện trong không khí bỗng dưng làm hắn nhớn nhác nhìn quanh. Vẫn con đường quanh co viền bằng những thân cây đen ngòm trụi lá. Dường như ở cái thế giới của người sống bên ngoài hàng rào cũng vắng tanh bởi không ai muốn ra đường trong buổi chiều cuối năm, trước đêm giao thừa tân niên kỷ. Tai bay họa gió biết đâu mà lường. Máy bay đang bay, xe đang chạy, các bộ phận điện tử ngưng hoạt động. Khi không lại trở thành nạn nhân. Chết trong phút giây cuối cùng của thiên niên kỷ là chuyện uổng phí. Thành ra ngoài kia đường phố thưa thớt bóng xe và trong này lũ mộ bia ngó nhau quạnh quẽ. 

Mùi cỏ mục hoi nồng làm người thanh niên nheo mũi. Tuyết tan, nước róc rách chảy dưới ống cống nghe như tiếng nhạc đơn điệu của một thứ nhạc khí thô sơ, cổ điển. Đó đây rải rác xác lá vàng nâu, ẩm mục; những chiếc lá vụn hắn chưa kịp quét đi khi cơn tuyết đầu mùa đổ xuống độ nào. 

Người đàn bà đứng hoài trên nền cỏ vàng úa, nhìn chăm chú vào tấm bia hình chữ nhật. Người gác nghĩa trang lừng khừng đứng ngó cái bóng mỏng mảnh. Mấy hôm nay không được thảnh thơi vì phải đi quét lá hay nhặt rác vụn. Những ngày sắp tới hy vọng không đến nỗi bận rộn, cho dù sẽ có vài người chết như những giao thừa cũ. Hắn nhớ là cảnh sát vẫn thường chặn những xe chạy trên đường phố đêm giao thừa để bắt bọn người uống rượu. Cuối năm, tụ tập ăn nhậu. Lái xe trên mặt đường trơn trượt. Tai nạn. Chết chóc. Nhà tang bận rộn, và hắn cũng có thêm việc để làm. Đó là chuyện thường. Đó là công việc. Chả có gì phải thắc mắc. Có điều sắp bước sang năm hai ngàn, hắn sợ những cơn điên vô lý của thiên hạ. Như có lần gã đàn ông nọ xách súng vào khu chợ một buổi chiều cuối năm. 

Nghĩa trang dạo ấy bận rộn, nhốn nháo hẳn lên. Người đàn bà thành pho tượng. Cái túi đựng đồ để dưới chân. Người đàn bà mặc áo dài xanh. Người gác nghĩa trang cắn môi, lạ lẫm. Lâu lắm rồi, chả còn ai mặc áo dài ra ngoài; ngay cả ở những hội chợ tết Việt Nam trong thành phố. Vậy mà người đàn bà này mặc áo dài thiên thanh. Từ xa, đừng nhìn cái đầu tóc bạc, hãy chỉ ngó cái dáng người thon gọn; hãy chỉ chăm chú cái eo, cái lưng, để thấy ngay lòng mình xôn xao; như hắn đang ngập ngừng trước cơn cảm xúc đáng xấu hổ. Bà ấy đáng tuổi cô, tuổi dì mình. Người gác nghĩa trang ngẫm nghĩ. Người đâu mà có cõi lòng bền bỉ như đá tảng. Từ lúc nhận công việc canh gác, cắt cỏ, săn sóc cái thế giới tĩnh lặng này bốn năm về trước, hắn đã thấy người đàn bà ấy; thấy từ lúc bà ta còn là một thiếu phụ. Bây giờ thời gian đã bẻ oặt đôi vai gầy để nhô lên hai mẩu xương vai vênh vẹo. Sự thủy chung. ý nghĩ ngậm ngùi lướt qua óc hắn. Vâng, sự thủy chung biết đâu lại chẳng là hình phạt cho những kẻ có lòng. Người đàn bà trải tấm khăn lên nền đất phẳng của ngôi mộ, bày ra những trái cây mầu vàng. Một cái bình thủy có lớp vỏ ngoài mầu xanh nước biển. Tiếng muỗm chạm thành ly lanh canh. Mùi cà phê thoang thoảng không gian. Người đàn bà mở chiếc túi xách mầu vàng lấy ra chiếc cát sét nhỏ. Âm nhạc loãng ra trong không khí. Một khúc nhạc hòa tấu cổ điển. Người gác nghĩa trang cố vểnh tai nghe. Dường như người đàn bà nói chuyện một mình. Tiếng thì thào, nghe lúc được lúc không. Đôi khi, giọng nói khô, khàn ấy lẫn vào tiếng nhạc cuồn cuộn vẳng trong không gian, nghe như nỗi đam mê bừng bừng sóng vỗ. 

Đứng một lát, người gác nghĩa trang lủi thủi quay về căn nhà nhỏ gần lối vào nghĩa trang, nơi có cánh cổng sắt đen đúa, cao muốn gấp đôi một người đàn ông tầm thước. Căn nhà gạch nâu, nhỏ nhắn như chiếc hộp vuông xinh xắn. 

Người gác nghĩa trang nhét cái bọc đựng lá vào thùng rác, ghé sát mặt vào chậu rửa mặt, mở vòi nước lạnh. Nước đánh thức hắn ra khỏi cơn mộng mị hôn ám cuối ngày; cơn mê muội của phút giây năm cùng tháng tận. 

Một mình một cõi. Hoang vắng. Thênh thang. Hắn ngả người xuống mặt nệm chiếc ghế dài ngả mầu vàng úa. Tay với cuốn sách đang đọc dở dang. Cuốn sách có cái tựa đề tiếng Việt: Triết Học Đông Phương. Chưa đọc hết được một trang, hắn đã nghe tiếng chuông gọi cửa. Hắn kẹp ngón tay ở trang đọc dở dang, xếp cuốn sách, uể oải bước ra cửa. Cánh cửa hé mở. Người đàn bà chớp chớp đôi mắt buồn. Hắn bối rối lấy chân gạt đôi giầy mùa đông bên trong khung cửa qua một bên. Tuyết tan vội, những quần áo, giầy vớ mùa đông chưa kịp dẹp, rải bừa bãi trong phòng khách làm hắn ngượng ngùng. 

Giọng nói người đàn bà khô khan, “Cậu có bật lửa cho tôi mượn thắp mấy cây nhang.” 

Nhìn đăm đăm cái mụn ruồi nhẩy nhót trên cánh môi người đàn bà, hắn nhanh nhảu, “Ya, dì chờ one minute.” 

Hắn đẩy rộng cánh cửa qua một bên, chạy vội ra sau bếp, lấy cái bật lửa. Cuốn sách vẫn không rời bàn tay. 

Lúc đưa cái bật lửa cho người đàn bà, hắn gợi chuyện làm quen, “Mộ đó… con trai của dì, phải không?” 

“Không đâu.” Nụ cười nở ra, thật buồn trên khuôn mặt chồng chéo nếp nhăn, “Cậu đoán lại xem đúng không.” 

“Hay là em trai?” 

Người đàn bà lắc đầu. Những sợi tóc rũ xuống lớp da nhợt nhạt của vầng trán xanh xao. Bàn tay có những ngón thuôn dài lấm tấm đồi mồi, vuốt mái tóc ấy qua một bên. “Chồng tôi đấy.” Rồi người đàn bà ngập ngừng, “Đúng ra… mới là chồng sắp cưới.” 

“Ô trời!” Hắn bối rối, “Sorry dì. Tại thấy hình trẻ quá, cháu tưởng…” 

“Qua đây chẳng được bao lâu thì anh ấy mất.” Giọng người đàn bà ngùi ngùi. “Mà cũng hay. Bây giờ thì anh ấy chẳng bao giờ già nữa, còn tôi… My God!” 

“Cái hình… chắc chụp lâu rồi?” Hắn vừa hỏi vừa mân mê gáy cuốn sách bằng những ngón tay thừa thãi. 

“Hồi anh ấy còn đi học.” 

Người đàn bà xoay cái bật lửa trong tay, lẩm bẩm, “Hai mươi mấy năm rồi còn gì nữa.” 

Một chút gió đi lạc, nhẹ lay nhúm tóc muối tiêu trên trán người đàn bà. 

“Chút nữa tôi đem lại trả cậu nhé.” 

Hắn nhìn ngây ngây cái mụn ruồi đen thẫm đính trên cánh môi khô, “Thôi, dì cứ giữ lấy đi, không sao đâu. Don’t worry! Cháu còn mấy cái…” 

Hôm nay người gác nghĩa trang mới có dịp nhìn tận mặt người đàn bà. Khuôn mặt trái soan đã gẫy khúc vì chỗ gồ lên của đôi mảnh xương gò má. Hắn thầm nghĩ đến sự tàn nhẫn của thời gian. Khuôn mặt này nếu không có những nếp nhăn ở đuôi mắt sẽ khả ái biết chừng nào. 

Tiếng thở dài của người đàn bà kéo hắn trở về với bức hình trên bia mộ. Hắn chép miệng, “Thấy mặt chú ấy hiền quá!” 

Nụ cười trên môi người đàn bà phác họa một niềm vui không trọn vẹn, “Cậu biết không. Hồi đó hai đứa tôi thề dù gì đi nữa cũng chờ đợi nhau ít ra là đến năm hai ngàn…” 

Hắn há miệng sững sờ. Nỗi ngạc nhiên không kiềm chế được suýt đã bật lên thành tiếng kêu thảng thốt. 

“Chúng tôi có chung một lời nguyền cậu biết không?” 

“Lời nguyền?” 

“Nghĩ lại thấy hồi đó cả hai đứa cùng trẻ con.” 

Bị cuốn theo câu chuyện của người đàn bà, mặt mũi hắn lạnh băng và tay chân rần rật cảm giác thừa thãi đến không ngờ. Cuốn sách chợt trĩu nặng trên tay. Đầu óc hắn quay cuồng cảm xúc. Đời sống, hắn thở ra, có biết bao nhiêu sự lạ lùng. Hắn thấy tội nghiệp người đàn bà. Sự chung thủy, Trời ơi, biết đâu lại chẳng là hình phạt cho những kẻ có lòng! Người đàn bà vẫn nhìn đăm đăm vào khoảng không, “Chả biết nghĩ sao mà hai đứa tôi cùng nguyền là lỡ có một người phải ra đi trước, nếu người ở lại chờ được đến năm hai ngàn, thì người kia phải bằng cách nào đó thưởng cho người còn lại một món quà gì đó thật ý nghĩa…” 

“Quà? Cái present phải không dì?” 

Người đàn bà vẫn không trả lời thẳng vào nỗi sững sờ của hắn. Cái mụn ruồi nhảy nhót trên cánh môi mỏng. “Ngớ ngẩn quá hở cậu. Hồi đó hai đứa tôi nghĩ tới năm hai ngàn như một cái gì xa xăm, không tưởng. Vậy mà quay đi quay lại, chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa đã là năm hai ngàn rồi.” 

“Ya, năm hai ngàn…” Hắn lẩm bẩm. 

“Năm nay lạ quá cậu nhỉ. Mọi khi giờ này tuyết đổ trắng đường, bước ra ngoài không mặc hai ba lớp thì chịu không được. Vậy mà bây giờ cứ như mùa hạ…” 

Hắn đưa một tay gãi đầu. Những sợi tóc dài xòa xuống trán, ngứa ngáy khó chịu, “Ya…” 

Chợt người đàn bà nhìn thẳng vào cặp mắt bối rối của người gác nghĩa trang, “My God! Cậu ở một mình không buồn sao?” 

Hắn ngập ngừng, nhỏ nhẹ, “Quen rồi dì ạ.” 

“Cậu hiền quá, những người trẻ ở tuổi cậu giờ này đang ngồi trong những bar những club, phải không?” Người đàn bà nhìn hắn bằng con mắt lá răm đã trĩu nặng hai mí vì những nếp nhăn chồng chéo lên nhau ở đuôi mắt. “Còn cậu thì ở nhà, lại trong nghĩa địa; coi sóc nơi yên nghỉ của những người đã khuất. Ngày cuối năm, ngồi đọc sách… My God! Sách gì vậy? Phải tiểu thuyết không?” 

Hắn ngượng ngập nửa muốn dấu cuốn sách kẹp giữa những ngón tay ra sau lưng, nửa muốn đưa cho người đàn bà coi. 

Sau cùng, hắn đưa cuốn sách ra trước mặt. 

Người đàn bà nhìn cái bìa sách, nghiêng đầu, nhướng đôi chân mày, “Tôi phục cậu. My God! ở tuổi này mà còn biết đọc tiếng Việt. Tôi mà có em gái, tôi gả cho cậu. Nó không chịu tôi cũng ép phải chịu.” 

Người đàn bà mỉm cười sau câu nói làm trái tim gã trai trẻ lao xao. 

“Chắc ba má cậu còn cả chứ nhỉ?” 

Lòng người thanh niên nhíu lại như mảnh vải có đường chỉ may vụng, “Ba cháu mất mấy năm rồi, hồi trước ba cháu làm ở đây. Còn mẹ… mẹ…” 

Thấy hắn loay hoay, người đàn bà gỡ dùm cuộn chỉ len bối rối, “Thôi xin phép cậu nhé. Tôi ra thắp nhang cho anh ấy.” 

“Ya, bye dì…” 

Người gác nghĩa trang nhìn theo cái lưng thon. Hai vạt áo quyện những bước chân mềm mại. Mặt trời chiều hắt cái bóng khẳng khiu của người đàn bà, vắt vẻo trên những mộ bia tĩnh lặng. Hắn bần thần xếp cuốn sách lại. Cái lưng thon ấy. Cái dáng mềm mại ấy, nếu như của một người con gái mười tám, đôi mươi, chắc là sẽ làm hắn bỏ rơi mớ lý thuyết khô khan của triết học, bỏ quên những cuốn sách dầy cộm, để theo đến mòn hết vô số đế giầy. 

Đời sống, hắn thở dài, như góp nhặt toàn những muộn màng, dang dở. Và người đàn bà chung thuỷ ấy có biết đâu rằng mình đang phủ lên đời mình một bản án chung thân. 

Hắn trở lại với cuốn sách. Mắt nhìn đăm đăm vào trang giấy, nhưng đầu óc chẳng còn đọc được gì. Nếu như người đàn bà này mà có em gái thì cô ta chắc phải đẹp lắm. ý nghĩ nhảy múa trước mắt, trên những trang giấy li ti, thành một cái eo thon, phất phơ đôi tà áo mầu thiên thanh. 

Người con gái Việt Nam. Người đàn bà Việt Nam. Chung thủy; thủy chung tự đời kiếp nào. 

Lòng người thanh niên rối rắm. Bàn tay bứt rứt như muốn vò nát xác một chiếc lá vàng, để nghe tiếng rào rạo, dòn rụm của những gân lá khô dòn. Để tuốt đời sống ra từ những mạch khô nhựa nguyên, nhựa luyện. Cơn bứt rứt xô hắn đứng dậy. Hắn khoác chiếc áo choàng mùa thu, thọc chân vào đôi giầy da cũ, khép cửa, bước vội xuống con đường quanh co trước nhà. Đôi chân dẫn hắn về phía ngôi mộ có bức hình người thanh niên Việt Nam chết trẻ. 

Người gác nghĩa trang lom khom vạch cành lá, lẩn vào bụi rậm, tới gần ngôi mộ, nơi người đàn bà đang lâm râm khấn vái. Cành khô, như trăm ngàn ngón tay khẳng khiu của những oan hồn cào xước hai má, làm hắn suýt soa. Qua kẽ lá, hắn thấy nụ cười hiền trên tấm bia mầu xám. Nước ảnh cũ lờ mờ ánh nhìn khoan hòa của một con người còn tin tưởng vào cuộc sống. 

Không gian mênh mang như đọng lại thành bức tranh thắng cảnh, tua tủa những cành khô gầy guộc, đen đúa, vô vọng với lên từ cõi sống u mặc. Những con chim không đủ cái dẻo dai của đôi cánh để thiên di về phương nam, đành nán lại, gặp khí hậu ấm áp bất ngờ, túa ra nhảy nhót trên những cành liễu, cành phong trơ trụi, khẳng khiu. Sau cả tuần nắng ấm, mặt đất khô dần, và đất trời ấm áp như đang độ chớm thu; như vẫn còn mùa hạ. Người thanh niên nghĩ tới thứ Indian Summer thường được nhắc đến trong những dự báo thời tiết. 

Hắn cố lắng tai nghe. Tiếng nhạc văng vẳng trong không gian vắng gió, lẫn trong tiếng nói chuyện khao khao của người đàn bà. Âm thanh đu đưa trong không khí, dạt đến tai hắn tiếng được tiếng mất. 

“Bài nhạc… hồi đó… hai đứa mình nghe.. Em lăm mươi mấy rồi… Chả đi đâu nữa… Anh vậy mà lại sướng… Anh cứ hai mươi lăm tuổi hoài… Năm hai ngàn rồi đó, chắc ở bên kia, anh cũng biết… Mau ghê đi… My God! Hồi đó, mình vẫn thường nghe với nhau bản nhạc này…” 

Bỗng dưng nỗi buồn đầy ứ cõi lòng. Người gác nghĩa trang co rút đôi vai, lủi trở ra, lẩn vào khúc quanh, cố gắng không gây kinh động cho người đàn bà. Hắn trở lại con đường quanh co như thân lươn uốn khúc. Nỗi buồn xâm chiếm lòng hắn. Yêu một người. Một lần, rồi vĩnh viễn chả còn yêu được ai. Tình yêu là cái gì mà lạ lùng! 

Đi một quãng xa, hắn bước chậm lại, hít một hơi dài, suy nghĩ vẩn vơ. Những con đường quanh co, ẩn hiện trước mặt, lẩn khuất sau lưng. Hàng cây vạch những ngón tay khẳng khiu lên bầu trời xanh không một gợn mây. Thời tiết thế này không biết những ngày sắp tới sẽ còn lạ lùng đến thế nào. Hắn nghĩ tới cái nóng hừng hực của mùa hạ. Những tảng băng vùng địa cực sẽ tan ra. Nước sẽ dâng lên. Những thành phố như New York, Toronto, San Francisco sẽ nằm sâu dưới năm ba thước nước. Năm hai ngàn có tận thế chắc cũng sẽ như thế là cùng. Như bên nước Việt Nam xa cách muôn trùng kia trước đó không lâu, bao nhiêu người đã chết vì cơn lụt ghê hồn ở miền trung. 

Hắn chả chuẩn bị một thứ gì cho ngày tận thế. Sống hay chết cũng thế thôi. Cũng vẫn ở trên trái đất này. Bỗng dưng hắn muốn tuyên dương niềm cô quạnh; hắn duỗi thẳng hai cánh tay, vươn cao tới những ngọn cây, vươn cao tới đỉnh trời, như cánh chim xác định chủ quyền trong vùng đất rộng thênh thang. Khu mộ địa là đất đai của riêng hắn. Những kẻ đến thăm mộ lâu cỡ nào rồi cũng phải ra về. Chỉ có hắn ở lại. Vì đây là cõi riêng của hắn. Đây là lãnh thổ của hắn; người coi nghĩa trang; người cắt cỏ, chăm sóc hàng ngàn ngôi mộ. Thế giới của hắn chiều cuối năm chỉ có người đàn bà mặc áo dài thiên thanh, những con chim tíu tít và hắn. 

Nếu không có người đàn bà, hắn đã khóa trái cánh cổng sắt mầu đen có những mảng sét rỉ nâu sậm, rút về căn phòng ấm cúng, ngồi mở ti vi lên xem thiên hạ đón giao thừa ở những thành phố lớn khắp năm châu rồi. Đêm nay chắc sẽ buồn. Hắn thầm nghĩ. Đêm nay biết đâu lại chả cần đến chai rượu… 

Người gác nghĩa trang trở về căn nhà nhỏ có một phòng ngủ ấm cúng. Hắn mở tung ngực áo, để nguyên giầy vớ, nặng nề buông thân mình xuống chiếc ghế sofa kê trong phòng khách. Cuốn sách triết đè trên ngực, nhấn hắn xuống, trũng sâu mặt nệm vênh vẹo những lò so cũ rỉ. Đầu óc hắn lều bều như cụm bèo Nhật Bản. 

Tiếng gõ cửa. Tim hắn thắt lại một giây. Từ trước đến giờ hiếm khi có người tìm đến hắn. Người ta lái xe vào nghĩa trang, đậu bên lề con đường nhỏ quanh co. Đặt bông trên mộ, lấy bình đi hứng nước, đem về tưới cho nền cỏ xanh tươi. Đôi khi nghiêm trang cầu nguyện, chụp hình, rồi lặng lẽ ra về. Chỉ có một lần, một người đàn bà nhờ gọi dùm xe tắc xi. 

Thêm tiếng gõ cửa, nhẹ nhàng, dè dặt. Rồi tiếng chuông đinh đoong. Những chân tóc người thanh niên dựng lên nhột nhạt sau gáy. Lại tiếng gõ cửa. Chắc người đàn bà muốn trả cái bật lửa. Hắn tự trấn an và hấp tấp đứng dậy, gài vội mấy nút áo ngực. 

“Cậu ấy ơi, tôi về đây…” Giọng nói thanh của một người con gái luồn qua khung cửa. Hắn nheo mắt nhìn qua cái lỗ tròn, bắt gặp hình ảnh nhòe nhoẹt của người phụ nữ Á châu. 

Hắn gỡ sợi dây xích nhỏ, mở rộng cánh cửa. Ngực hắn bỗng nhói lên. Trái tim thôi phập phồng. Hắn ngưng thở. Mắt hắn mở căng. Người con gái mặn mà mặc chiếc áo dài thiên thanh, tay xách cái túi mầu vàng lỉnh kỉnh những đồ đạc bên trong. Hắn liếc vội miệng túi xách chưa đóng kín, thấy chiếc máy hát nhỏ nhắn có cái nhãn Sony ló ra ngoài. 

Đôi mắt lá răm nhìn hắn, cái đầu khẽ nghiêng, như ngạc nhiên. Đôi môi hồng tươi thắm một nụ cười. Và cái mụn ruồi nhảy nhót, lao xao trên cánh môi. Giọng nói trong trẻo của một cô bé mười lăm tuổi, “Ghé chào, để cậu biết mà khóa cổng. My God! Tôi phải về kẻo hết xe bus…” 

“Cô… chị… là ai… phải quen cái dì gì đó…?” 

Miệng hắn ú ớ, tay hắn chỉ xớn xác vào khoảng không nhấp nhô bia mộ. Chiều đang xuống thật chậm. Buổi chiều chững chạc như một người trưởng thành đếm những bước chân vững chãi vào đời sống. Hắn cuống cuồng tìm vết chân chim ở hai đuôi con mắt thiếu nữ. Nhưng hắn chỉ thấy đôi má hồng mịn màng và dòng tóc mượt mà chảy xuôi xuống đôi bờ vai thon. 

“Cậu sao vậy? Tôi đây chứ ai… Tôi mới nói chuyện với cậu lúc nãy. My God! Mộ nhà tôi nằm trong đó, cậu nhớ không?” 

Giọng nói hay tiếng hót của loài chim, hắn không thể nào phân biệt được. Hàm răng cắn muốn nát môi dưới. Đầu óc người gác nghĩa trang mịt mù, hôn ám. 

Nụ cười tươi thắm đôi môi, người con gái dạn dĩ, “Môi cậu chẩy máu rồi kìa…” 

“Dì… à cô… không, chị… không có xe sao?” Giọng hắn rạn vỡ như tiếng gõ vào chiếc bát sành cũ kỹ. Hắn liếm môi. Đầu lưỡi mặn chát như vừa nhắp phải ngụm nước biển. Đôi chân rã rời không còn chống đỡ nổi cái thân hình yếu nhược. “Chiều nay xe bus không chạy… cô à… chị không biết sao. Năm hai ngàn, người ta sợ computer rối loạn…” 

“Tôi chả bận tâm chuyện computer…” Giọng cô gái reo vui. “Tôi vui vì tôi vẫn giữ được lời nguyền chung thuỷ. My God! Còn anh ấy ở nơi nào đó, chắc cũng yên lòng…”


Hoàng Chính