Mùi áo cũ
Mai kia, trên thượng giới, e lạc lõng.
Sợ nhất cảnh lạc lõng.
Chao ôi nỗi nhớ mặt đất.
Cái khoảnh mặt đất với lá tre rụng nằm ngổn ngang dưới nắng.
Thỉnh thoảng nhớ một ngọn gió vô tích sự qua lại quanh rào.
Nhớ những giọt mưa bâng quơ rơi vô duyên xuống giữa nắng xế.
Thỉnh thoảng nhớ những đôi mắt gặp nhau tình cờ, thoáng qua.
Những ánh mắt chứa thứ tình cảm vô định.
Vô định, mà qua bao tháng năm cứ lặng lẽ thấm dần, thấm dần.
Mai kia, trên thượng giới rồi có quen được mùi áo xiêm tiên nữ?
Giữa muôn hồng nghìn tía, đấng vạn thặng vẫn nhớ hoài cái hơi hướng của một chiếc tàn y.
Mai kia, rồi tha hồ nhớ mùi áo cũ của cuộc sống trên mặt đất.
Sống trăm năm chê cuộc đời phẳng lặng
Chân hững hờ chán mặt đất đìu hiu
Phút biệt ly ôm cuộc đời hôn kỹ
Ôi nồng nàn mùi áo cũ thân yêu.
Võ Phiến
12-1994