có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Sáu, tháng 10 28, 2016

Tình thu bát ngát

Cao Mỵ Nhân


Mùa thu chơi vơi quá, không rõ nét vui buồn như mùa hạ vừa qua.
Mùa thu lãng đãng, đứng lại ở một khung trời, nhìn chiếc lá vàng rơi, cả thiên hạ đã nhận biết : mùa của cô đơn, hiu hắt, cho dẫu có cùng ngồi bên lửa ấm hoàng hôn, vẫn quạnh quẽ, sầu tư… Mùa thu mênh mang thương nhớ …
Những ngày cạn nắng …để sẽ bắt đầu một chuỗi thời gian tối tăm, buồn chán khi đêm sẽ dài gấp rưỡi đêm hè …
Ở Cali cũng đậm nét hai mùa như Saigon . Nhưng Saigon là 2 mùa mưa nắng, còn Cali là 2 mùa sáng tối rõ rệt …
Quả là mình không thích mùa tối, mới 4,5 giờ chiều đã vắng mặt trời, mà 6,7 giờ sáng, mặt trời còn ngủ vùi trong đám mây ẩm ướt …
Tuy biết đêm thu dài gấp rưỡi đêm hè, mà giấc ngủ của mình vẫn hạn chế trong 5 hay 6 tiếng đồng hồ…
Mình vẫn thức dậy đúng thời khắc âm dương chuyển dịch, cho dù ổ quạ trên vòm cây cao trước nhà, có rộn rịch trễ hơn ngày hạ một tiếng đồng hồ. Mùa thu đẹp thì có đẹp, nhưng buồn thì nhất định buồn tênh cả cõi lòng rồi …
Không đẹp, không buồn, làm sao có được những tác phẩm chứa chan tình ý… về nhạc, về thơ và về hội hoạ .
Bất giác tôi lại nhớ những câu thơ của thi sĩ trứ danh Pháp, nhưng nhà thơ mang hai quốc tịch : Pháp và Nga . Guillaume Apollinaire ( 26-8-1880 / 9-11- 1918 )
Ông có nhiều thơ tả các sự vật khác, có nhiều bài đặc biệt nói về thu, như Fall Poems, Autumn ill …
Nhưng, một bài thơ ngắn, L’ Adieu, thì hầu như quý vị ở thế hệ chung chung, như tôi, lại có vẻ thích lắm: 
J’ai cueilli ce brin de bruyere
L’ automne est morte souviens t’ en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyere
Et souviens – toi que je t’ attends
Guillaume Apollinaire

Thi sĩ Bùi Giáng ( 1926 -1998 ) vô cùng tài hoa, đã dịch: 
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó
Bùi Giáng

Từ 5 câu nguyên bản tiếng Pháp của Guillaume Apollinaire, thi sĩ Bùi Giáng đã vận dụng thành 6 câu thơ Việt, nhưng vẫn chưa có vẻ bay bướm, lãng mạn…
Phải đợi tới nhạc sĩ trữ tình lỗi lạc Phạm Duy ( 1921 – 2013 ) gõ đũa thần phù chú, mới thực sự bộc bạch hết tâm tư tình cảm của lớp trí thức tiểu tư sản VN thời thượng qua bản nhạc ”Mùa thu chết “… Mùa thu chết
Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Mùa thu đã chêt, em nhớ cho
Mùa thu đã chết, em nhớ cho
Mùa thu đã chết , đã chết rồi
Em nhớ cho, Em nhớ cho
Đôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa
Trên cõi đời này, trên cõi đời này
Từ nay mãi mãi không thấy nhau
Từ nay mãi mãi không thấy nhau …
Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em
Vẫn chờ em, vẫn chờ em
Vẫn chờ, vẫn chờ đợi em …
Phạm Duy

Mà, mình lỡ viết nhiều lần cho anh cái câu dịch thoát của ” nhạc hào ” Phạm Duy: 
…Từ nay mãi mãi không thấy nhau
Từ nay mãi mãi không thấy nhau …

Giữa khung thơ mông mênh của mùa thu chơi vơi, đã và đang về với thế gian, tam nhân đồng hành đi mãi tới trời xa văn chương, văn học vô tận, Guillaume Apollinaire, Bùi Giáng, Phạm Duy, còn ai hơn ba vị thiên tài vừa nêu, đối với một tâm hồn dễ vỡ như tôi, chắc là anh buồn lắm …
Nhưng anh có không lãng mạn bao giờ đâu, hay nói thẳng ra, anh lãng mạn đến nỗi mình không thể tin được rằng ” mùa thu đã chết “, vì anh vẫn sẵn sàng đưa nhạc vào thơ, cho mình …chết lặng trong khổ luỵ đắm say …
Mùa thu ơi, ngươi sẽ không bao giờ chết được, vì khắp thế gian này, ở đâu, nơi nào cũng có tình thu bát ngát …
(Cõi Người Ta)



Mùa thu chết - nhạc Phạm Duy - Lệ thu hát