thơ Phùng Nguyễn
Nguyễn Tiến Dũng phổ nhạc và trình bày
Một Lần
Một lần quen em, tóc đời bỗng xanh
Một lần quen em, nắng đời bỗng hanh
Có lần đi qua phố dài hiu hắt
Nghe mùa Thu gieo tiếng đời rất thanh
Chưa lần bên em, hương tình vẫn đầy
Chưa lần hôn em, môi nồng đã ngây
Chân trần em qua, hồn anh thảm mịn
Em tóc buông dài, anh hồn gió bay
Một lần yêu em, bỗng lòng rối ren
Một lần yêu em, óc cuồng hơi men
Khóc cười ngu ngơ bên đời rất vắng
Trần gian lạ lùng, còn mỗi em quen
Một lần yêu em, nửa đời héo hon
Một lần xa em, nửa đời hao mòn
Mây rồi lang thang trên đồi nhạt nắng *
Mắt rồi đăm đăm nhạn về đầu non *
Phùng Nguyễn
(Xuất hiện trên Văn Học Nghệ Thuật Liên Mạng
#142 (Feb. 3, 1996) – tư liệu Nguyễn Phước Nguyên)