Hóa thân
(tặng Quyên Nguyễn)
Những tháng năm tàn phai, giữa nụ hồng xuân sắc,
cho đến ngàn năm nữa, sẽ gửi gió cho ta... những, chút gì sót lại!
Ta treo hồn trên vách... độc thoại với bóng ta... như loài chim tăm cá... ngóng cuộc đời trôi qua!
Đêm sâu! Đêm xa vắng,
Ngòi bút một chữ thơ... Hề! viết hoài... cạn lệ,
Cố hỏi, cũng là không...
Ta...bạc màu? Thơ trắng... Nghe, một thoáng... trăm năm!
Đêm gầy, nhàu hương sắc... Bàng bạc áo thu phai!
Ta nhặt linh hồn ta? Khờ dại... Ngẫn ngơ, là:
Ta! Mong ta tìm thấy... bóng thiên đường đi qua!
Áo thu, sao vội bước... bỏ lại ta chỗ ngồi,
Hề! Những ngón tay đan...
Hề! Sao nghe xa vắng?
Đêm này!
Thu thay áo... trăng cười tròn như ngọc,
Để lộ ánh vàng rơi! Đêm sâu! Trút linh hồn... tìm nhau trong đáy mắt...
Hiu hắt... cánh chim nghiêng!
Như ta đi tìm em... chim bay về bể Bắc... em chạy trốn biển Nam,
Ta ôm sóng bạc đầu...đau ê bờ đá dựng!
Tiếc chi một bước chân... ta trải mình trên cát,
Cúi xuống hỏi dã tràng...
Mà chi... buồn thân phận!
Mắc chi... ông hỏi khó:
Đời được mấy lần vui, và vô hạn nỗi buồn,
Tôi tìm tôi trong cát... Đời có mấy lần vui, những nỗi niêm khuất lấp...?
Giữa cơn buồn ngây dại...
Giữa cơn buồn hoá thân...
Đêm nay trăng tự trầm... linh hồn, ta độc thoại!
Và, tất cả... là không...
Ta treo hồn trên vách... độc thoại với bóng ta... như loài chim tăm cá... ngóng cuộc đời trôi qua!
Đêm sâu! Đêm xa vắng,
Ngòi bút một chữ thơ... Hề! viết hoài... cạn lệ,
Cố hỏi, cũng là không...
Ta...bạc màu? Thơ trắng... Nghe, một thoáng... trăm năm!
Đêm gầy, nhàu hương sắc... Bàng bạc áo thu phai!
Ta nhặt linh hồn ta? Khờ dại... Ngẫn ngơ, là:
Ta! Mong ta tìm thấy... bóng thiên đường đi qua!
Áo thu, sao vội bước... bỏ lại ta chỗ ngồi,
Hề! Những ngón tay đan...
Hề! Sao nghe xa vắng?
Đêm này!
Thu thay áo... trăng cười tròn như ngọc,
Để lộ ánh vàng rơi! Đêm sâu! Trút linh hồn... tìm nhau trong đáy mắt...
Hiu hắt... cánh chim nghiêng!
Như ta đi tìm em... chim bay về bể Bắc... em chạy trốn biển Nam,
Ta ôm sóng bạc đầu...đau ê bờ đá dựng!
Tiếc chi một bước chân... ta trải mình trên cát,
Cúi xuống hỏi dã tràng...
Mà chi... buồn thân phận!
Mắc chi... ông hỏi khó:
Đời được mấy lần vui, và vô hạn nỗi buồn,
Tôi tìm tôi trong cát... Đời có mấy lần vui, những nỗi niêm khuất lấp...?
Giữa cơn buồn ngây dại...
Giữa cơn buồn hoá thân...
Đêm nay trăng tự trầm... linh hồn, ta độc thoại!
Và, tất cả... là không...
Khôi Hạo Nguyễn
10-2016