có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Tư, tháng 9 07, 2016

Người Yêu Mau Về Đây




Nhạc: Johnny Green
Lời: Edward Heyman
Lời Việt Nguyễn Thảo & Lê Vũ
Trình Bày: Nguyễn Thảo
Hòa Âm & Phối Khí: Lê Vũ
LeVuMusic Studio




Người Yêu Mau Về Đây (I Cover the Waterfront)

Bãi cát dài mình anh chơ vơ
Đứng ngóng trông biển rộng.
Từng giây phút anh trông mong
Người yêu mau quay về đây

Bước đi một mình, anh mơ em
Bóng dáng ai mịt mùng
Bầu trời đen sao lung linh
Càng thêm bơ vơ lạnh lùng

Em yêu ơi, nào còn hoài trông
Nơi đây riêng anh, ngày chờ đêm mong
Em (đang) nơi nào? Còn nặng tình xưa?
Hay vui duyên đời, quên lối quay về?

Bên đây bờ mình anh mỏi mong,
Đứng ngóng trông biển rộng
Chờ mong em trong cơn mê
Người yêu hãy mau quay về


I cover the waterfront
I'm watching the sea
Will the one I love
Be coming back to me?

I cover the waterfront
In search of my love
And I'm covered by
A starless sky above

Here am I patiently waiting
Hoping and longing oh, how I yearn
Where are you? Are you forgetting?
Do you remember and will you return?

I cover the waterfront
And I'm watching the sea
For the one I love
Must soon come back to me


NT: “I Cover the Waterfront” là một nhạc phẩm jazz standard, viết từ năm 1933 dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên nổi tiếng thời bấy giờ của Max Miller. Tôi vẫn mang ấn tượng của một loại film noir qua tiếng hát của Billie Holiday cho đến giờ. Tuy vậy, sau khi hoàn tất lời dịch, lúc nghe, tôi lại có cảm tưởng nhạc phẩm này thật thích ứng với tâm trạng của những người đã vượt biển đi tìm tự do, đã để lại những người thân yêu của họ bên kia bờ đại dương. Lòng hoài mong. Tình yêu. Niềm khổ đau. Những định luật chung của nhân loại. 

LV: Thoạt đầu nghe nhạc phẩm này mà bạn đã dịch là "Người Yêu Mau Về Đây", tôi đã cảm thấy có gì đó là lạ, vướng mắc ở ngay những câu hát đầu. Cái cảm giác hụt hẫng lạ kỳ đó cứ đến với tôi mỗi lần nghe nó. Mãi cho đến khi nghiên cứu kỹ thêm về cấu trúc và cách chuyển hợp âm của bài tôi mới hiểu tại sao bài nhạc này cho tôi cái cảm giác đó: Tác giả đã cho chuyển hợp âm rất "ngược ngạo" ở một vài đoạn. Tỷ dụ như từ D7, thay vì chuyển qua Gm, thì lại chuyển qua Dm7, tạo nên cảm giác thiếu hụt, ấm ức. Sau rồi nghe mãi cũng thành quen tai, tôi lại cho rằng biết đâu đó chính là cách tác giả cố ý một cách tài tình trong việc dùng nhạc để diễn tả cái băn khoăn, khắc khoải của kẻ mong đợi chăng? Với tôi, nhạc phẩm này như rượu cũ để lâu lên men nồng, càng nghe càng thấm thía hơn...