Cuối đường
Bên đời vườn xanh đã khép
giọt nồng từng cháy bờ môi
đã khô trên từng lá đẹp
cỏ hoa héo rủ cuối trời
tan hoang giữa ngàn mộng mị
tro than lấp dấu rạng ngời
bươi tìm một thuở mê si
Trăng sao ngàn năm mê ngủ
đã về thức lại nửa đêm
rồi cũng một lần tắt ngấm
mưa xưa rớt giọt xuống thềm
Gió về đồng hoang lồng lộng
ngút tầm mắt trắng hoang vu
không còn đỉnh cao, vực rộng
cánh chim mỏi cuối đường mù
Giọt mưa reo sầu tâm động
đồng hoang hành giả thẫn thờ
cuối đuờng vu vơ tiếng hát
xanh xao một cõi trời thơ
Người đi tiếng chân nhẹ gió
bỏ xa mấy nẻo địa đàng
trần gian u hoài đây đó
có là một nỗi riêng mang
Dấu chân trên đường thinh lặng
long lanh vần điệu bổng trầm
bài thơ rơi vào đêm vắng
vọng hoài lời của buồn câm.
Hoàng Định Nam