có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Sáu, tháng 4 01, 2016

Chiếc bóng



Dựa mình trên cái xích đu, quyển sách để bên cạnh, không gian đang tịch mịch, lặng lẽ, bỗng dưng hai mẹ con họ lại lớn tiếng, khiến tôi phải chú ý. Đứa con giọng khó chịu. Mẹ, con không muốn tu hành gì ráo trọi. Mẹ xem, người tu thì thành tiên, thành Phật, còn loại vật có tu mấy kiếp cũng chỉ thành quỷ, thành người. Mà đó chỉ là biến hoá mà ra, trong giây lát thôi. Hoá quỷ thì ai cũng sợ, hoá người cũng để mua vui. Vâỵ con không muốn nữa. Bà mẹ lắng nghe rồi dụi má vào vai con, nói như van. Ta đây tu trước là để trường sinh bất tử, sau có phép để biến hoá. Con xem mới đây mà chúng ta có thể đổi được sắc lông của mình, lúc đỏ, lúc xanh. Trông thật là lạ phải không. Con vẫn không thích. Nói rồi đứa con vút cánh bay nhanh. Và mẹ nó cũng bay theo bén gót, vài sợi lông tơ rơi xuống người tôi còn dính đầy trên áo.

Trời xanh như ngọc, thành phố vừa thoát một cơn bão, gió đi hướng khác. Lá bùa tôi dán ở cánh cửa, được gỡ xuống cất kỹ. Thầy tôi dặn, đối với thầy, tôi không cần nguyên tắc, hay lỗi phải, thầy có thể đọc được lòng tôi, khi tôi vào căn phòng màu tím và đóng cửa lại. Đây là năm thứ tư tôi theo thầy học phép tiên. Căn phòng này được sơn lại cả ba lần. Mỗi một phép tôi tạm hiểu, thì sơn lại một màu. Cũng như mỗi tuần vào ngày thứ hai, tôi phải đọc 20 lần câu chú kính người, nể thiên hạ. Câu chú này rõ hay, do thầy tôi soạn ra. Sau đó là bài ma ha phạt xà da đế, có nghĩa là đạo pháp rực rỡ bao la, không bờ bến, chính là chỉ về hoá thân của đức bảo kích thủ nhỡn bồ tát, tôi phải đọc 100 lần, bài thứ ba những chân ngôn lấy từ sách tu tiên, sách của các bậc đại thánh. Khi học đạo với thầy, tôi có thể chọn bất cứ tuần nào trong tháng. Một tháng chỉ học một tuần, khi không muốn học cũng chẳng cần xin phép. Thầy dễ lắm, ông ấy không thích phép tắc của thế gian, tôi là người học trò thứ ba của thầy, hai người kia, một đã chết, một giàu có vô cùng, kim cương mà hắn cất bằng lon, lâu lâu đổ ra nhìn cho thích. Thầy bảo hắn đi sai đường, nhưng chẳng la mắng gì. Thỉnh thoảng hắn đến đổ tiền xuống nền nhà của thầy, ba người đếm từ thẫm tối tới khuya mới xong, tiền này tôi không biết thầy cất ở đâu, ai có mượn tiền của thầy thì cũng phải làm giấy tờ đàng hoàng, có luật sư làm chứng, dĩ nhiên thầy tôi là một người đắc đạo, tài giỏi.

Học được ba năm là tôi có thể nghe được tiếng loài vật, nhưng chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ, đây là cái phép thầy truyền vào người tôi, tự nhiên một ngày ngủ dậy, bỗng dưng cảm thụ được quyền này, tôi gọi là quyền, vì khả năng này ghê khiếp hơn mọi chuyện trên đời, khi tai lỡ nghe phải, thì miệng tôi luôn đọc một câu triết pháp của thầy, hoặc câu trong kinh đại bi chú đó là câu giả kiết ra a tất đà dạ, có nghĩa kim cương pháp luân, luôn hàng phục oán ma, kết lại một mối ma chướng và có thể tiêu hóa vô hình mà được thành tựu…Không ai có thể tưởng ra nỗi vui sướng, thỏa chí trong lòng tôi, khi hiểu rằng muôn loài trên quả đất này đều nuôi bao nỗi oán hận, thất chí, hão huyền như nhau cả.

Tôi cao 5’8, mặt mày sáng sủa, rõ một thanh niên 28 tuổi đẹp trai và học giỏi, tốt nghiệp B.A hạng honor, đang làm ở ngân hàng, nghe kể là giòng dõi của một bại tướng bên Tàu, chạy sang Việt nam cư trú, giòng họ chia ra nhiều nhánh, mỗi nhánh mỗi tật, hiền lành, tàn ác, đam mê, khốn khổ, giầu, nghèo chênh lệch, lúc thạnh, lúc suy. Giòng thứ nhất kể từ ông cố nội tôi thờ đức Khổng Tử, lấy câu sự sống chưa biết, biết chi sự chết để cấm con cháu mê tín dị đoan, nhưng đến đời ông chú ruột của bố tôi, thì theo ông Lão Tử, trong nhà treo nhiều tranh Lão Tử cưỡi trâu đi dạo, Trang Tử cầm quạt bước loanh quanh dưới núi, nhưng các con cháu sau này thì loạn, đạo, đời tùm lum, lai Mỹ, lai Tàu túa sua, tóc vàng, tóc đỏ đủ màu. Tôi là con cháu của giòng thứ nhất, không hề nói được một câu tiếng Tầu. Chị tôi bảo có tào lao, mình người Việt chính cống có Tầu hồi nào, tại cái họ mình nó ít người có, nên bà con đặt ra gốc Tầu cho vui. Trước họ hàng ở Việt Nam phân tán, lấy tiền bạc, địa vị làm cách phân gianh, giàu không chơi với nghèo, giỏi ít tiếp xúc với dốt, giờ thì khác nhau, sau 1975 đổi đời, ai cũng bỏ của chạy lấy người, đâu đâu cũng là nhà, kẻ trước nghèo đi lượm ve chai, bán thịt quay, sang ở Mỹ thành giàu. Kẻ ở Việt Nam trước là cô chủ, con ông chủ ngân hàng sang đây thành nghèo, vì thế họ hàng lại tìm kiếm và hàn gắn lại, đẹp, xấu, kể hết ra cho bỡ cơn bỉ cực, cô Bảy tôi khi lên cơn chửi Ba Tầu có tính đầu cơ tích trữ, vì vậy Ba Tầu một phần làm hỏng miền Nam, nên cô mới ra nông nổi này, chồng vượt biển mất tích, con đi tù, và cô Bẩy còn cả quyết người Tầu là ở dơ nhất thế giới, nên bệnh hoạn từ họ mà truyền ra, từ bệnh sâu quảng, giang mai, hột xoài, thiên pháo cũng do họ lây lan ra cả.

Đã hơn hai mươi năm qua rồi, bà con trẻ tuổi của tôi, lớn lên bên Mỹ cũng nhiều, tôi đi mọi nơi đều gặp họ hàng, người hay, kẻ dở trong họ tôi không thiếu, duy có tôi, hiện được chị gái phong cho cái tên “quái nhân”. Điều này rất bí mật. Chị tôi khóc. Tao không ngờ mày đi học trò tà ma, quỷ quái gì đó, mày giờ lạ quá em ơi. Tôi bịt miệng chị mắng. Thật là đàn bà bậy bạ, thầy tôi mà nghe được không vui. Trời đất, thời buổi này mà mày còn tin chuyện phép tiên, chỉ là chuyện hoang đường. Tôi bực, đập cái gối xuống đất. Tôi nói chị im, chị không tu được để tôi tu, không luyện phép được để người ta luyện, cõi học bao la, lấy đâu ra quả quyết là sai hay đúng. Chị quết nước mắt bỏ đi, tôi vào phòng ngồi trên một cái khăn lớn, luyện khí công, chân khí này, không dễ mà học được. Bài chú luyện được thầy tôi sửa chữa, thêm khá nhiều quy tắc. Sau khi đọc thuộc lòng một trang giấy gồm 1021 chữ, cứ đọc như vậy một năm, đọc cho đến khi nào mồ hôi toát ra từ lỗ chân lông nhỏ xuống như tắm, sau đó mới bắt đầu ngồi yên mà tập khí công. Khi luyện tầng thứ nhất, hít hơi vào bằng mũi rồi đưa xuống đan điền, xong dùng ý vận chuyển toàn thân, bao bọc khắp châu thân. Tầng thứ hai, dùng ý chuyển xuống hai lòng bàn tay, dùng ý chuyển xuống hai lòng bàn chân, rồi từ từ dùng ý đưa lên đỉnh đầu. Tầng thứ ba, dùng ý khai mở đại châu thiên từ đỉnh đầu. Tầng thứ tư, thu nhận từ trường là điện quang ở ngoài không gian rút vào thân. Khi điện quang nhập thân, dùng tất cả ý chí tập trung, đưa hết chạy toàn thân rồi phát ra luồng điện quang bao bọc, và từ điện quang là khí công. Thú thật một năm ngồi luyện, chưa đi đến đâu, ra ngoài trời lạnh dưới không độ vẫn thấy rét, áo ngoài vẫn phải khoác thêm, tôi than với thầy, tôi muốn đi trên tuyết mà cởi trần, thầy tôi cười, chuyện nhỏ, nhưng cũng không phải dễ sợ, cố gắng thì được, thầy an ủi tôi, tôi hiểu tôi không đáng làm học trò thầy, cho dù bây giờ tôi có thể dùng ngón tay trỏ đẩy tuôn một giọt máu tím xuống ly nước lạnh, cầm trên tay một viên đá, khiến nó tan ra nước nóng vẫn coi tầm thường quá, tôi chê tôi. Để bỏ thêm công sức vào tu luyện, tôi đã chia tay với Mỹ A người yêu, mà chỉ nghĩ đến phép tiên. Cô nhỏ này không chịu bỏ qua, cô cứ lằng nhằng cả năm nay, hết email, gọi phôn, đón đường, làm khổ tôi không ít, lúc tôi đang ngồi luyện khí công, chẳng rõ sao cô vào được trong phòng tôi, đập phá đồ đạc, xé sách xé vở, trông cô như bị kinh phong, cô hét. Tên ngu kia ơi, bộ mắc bệnh hay sao mà bỏ tôi. Tôi lắc đầu. Tôi đã giải thích với cô, tôi đi học phép tiên. Nói mấy cô cũng chẳng hiểu, cô cứ gào lên, cô lột quần áo, nhảy tưng tưng điên khùng, tôi năn nỉ cô, tôi nói tha cho tôi, tôi không muốn dính dáng vào đàn bà nữa. Cô không nghe, cô lại làm ồn thêm. Cô đập tay, đập chân. Cô hỏi ai cho anh uống bùa mê, thuốc lú gì, người đang bình thường mà hóa ra dại thế này. Nước mắt cô lả chã rơi. Tôi nghĩ đến ngón tay tuôn máu tím, máu xanh của tôi rồi mỉm cười. Bóng cô mờ mờ nhạt phếch, cô đi lúc nào tôi không biết, cái nịt ngực vất trên ghế, tôi xếp lại cho vào ngăn tủ…

Thầy đọc một đoạn sách Trang Tử. Chạy không biết đi đâu, động không biết làm gì, chẳng những quên người mà thực cũng chẳng nhớ tới mình nữa. Khi ta luyện được cái tâm như thế, tức là cõi lòng đã thư thái định nhất, mà nẩy ra thứ ánh sáng trời, nói khác đi, tức là chính thì tĩnh, tĩnh thì sáng vậy. Thầy bảo hãy đọc cho thấu suốt một đoạn thôi cũng đủ mở cánh cửa cho những chuyện bắt gặp ở đời. Tôi bảo tôi đọc mà như con vẹt..Kể từ lúc cô gái đến quấy rầy tôi, đúng lúc tôi luyện khí công, hôm ấy suýt nữa máu dồn mạnh ở tim, bể tim mà chết. Con khỉ gió ấy, vú nó cứ tưng lên xuống, tôi nhắm mắt mà nó cứ hiện ra. Điệu này phải bỏ học một tháng, chứ không tẩu hỏa chết toi. Thầy lại đọc. Hàn Tiên Tử cháu ruột của nhà thơ Hàn Dũ tu tiên đắc đạo, dùng một bình rượu mà rót cho khắp lượt khách uống, cả trăm người không hết, lấy chậu đựng lửa mà trồng sen, phút chốc nở hoa thơm ngát cả nhà, Hàn Tương Tử, đẹp trai như thế, văn chương như thế mà còn phải bỏ tất cả để tu tiên, vậy ta là cái thá gì trong thiên hạ, ta chỉ sợ tu tiên không được, anh phải thắng cái tầm thường đang lóe ra trong óc anh. Tôi cúi mặt. Thầy đã đọc đước ý tôi. Tôi đứng dậy bỏ về, thầy không tiễn, chẳng hỏi, đây là ngày buồn của tôi. Khi tôi hỏi thầy một câu. Sao đã lâu thầy không biến ra một chùm nho. Thầy cười. Cứ biến thế, thiên hạ làm sao buôn bán. Tôi không muốn làm ồn ào cái thế gian này.

…Trời khuya lắm, tôi đứng ở lan can nhà trọ, khi tôi đi tìm Mỹ A, lúc nghe cô bỏ nhà đi lang thang, theo nhóm bụi đời, tập vũ sexy. Thẫm tối. Tôi đi tìm cô ở ba nơi phòng trà, ca nhạc, cô ở đâu, cho dù cái gì đi nữa, tôi vẫn muốn cô sống bình an. Cô nói. Bình an cái mả trời anh, khi cô túm tôi ở chỗ đậu xe, rồi theo tôi về nhà. Cô im lặng nằm ngủ, mặt quay vào vách, con bò điên thấm mệt. Tôi ngắm cô thở dài. Quả thật người tôi đã thay đổi. Tôi không còn là đàn ông. Tôi như một người vô nam, vô nữ. Khi cô mắng mỏ cả trời đất này, cô chửi mẹ kiếp nó, trên đời làm gì có thánh nhân, thánh nhân không có nữa, anh có hiểu không, tất cả những gì anh nói, chỉ là bịp bợm. Rồi cô leo lên người tôi, hôn tới tấp như mưa, không bỏ sót chỗ nào. Thôi chợt hiểu thấu, đàn bà làm hư hỏng con người. Khi cô hãm hiếp tôi, tôi không né tránh, tôi sợ làm tổn thương cô. Tóc cô dài, rũ xuống mặt tôi, bao phủ như một chùm ma lực. Tôi chợt nghe một con mèo đang kêu rên lên khi làm tình, tôi phải bịt tai và tỏ ra vô tri. Mỹ A bực tức như người trên lò lửa, cô cào cấu tôi. Máu tôi đổ xuống nệm, da thịt tôi rách nát, tôi kêu lên đau thiếp, tôi nói đây là cuộc bạo dâm. Cô hành xác tôi bằng một kẹp tóc, cô rạch nát phần ngực tôi. Tôi xin cô nhẹ tay. Cô la. Không làm mạnh, anh có cảm giác được sao. Tôi lại van xin. Cô cười to đắc ý. Khi xong việc, tôi ôm ngực kêu đau. Cô ngồi bôi thuốc khắp người tôi, miệng xin lỗi, mắt vui mừng, người vẫn cởi truồng. Cô đang thắng tôi một hiệp…Tôi lại trốn cô, khi cô về nhà yên ổn, cô chẳng thấy tôi nữa. Cô gọi. Tên khùng điên kia, phép anh tới đâu. Dạo này tôi ở hẳn nửa tháng bên nhà ông thầy. Sau vụ làm tình, tôi bỗng mắc cỡ, đàn ông ngủ với đàn bà mà mắc cỡ là có chuyện khác thường, tôi hiểu thế. Khi các câu chú thấm vào người, mọi việc thế nhân sẽ được ổn thỏa. Thầy tôi chắc chắn với tôi như vậy.

…Tôi không thể dùng ý đưa điện quang phát toàn thân, mạnh mẽ, chỉ chạy nhè nhẹ như mưa rào, cả năm qua sụt sùi, lấp lóe. Nhất là sau khi Mỹ A hãm hiếp tôi, tôi bệnh lây lất, di tinh như mộng. Thầy chữa bệnh cho tôi bằng củ nghệ, lá dâm bụt, a dao và hải sâm,bốn loại này nấu chung để ăn buổi sáng, buổi chiều rễ tranh nấu với đậu đỏ, mật ong và đuôi bò. Buổi tối chỉ uống lá dâm bụt rang khô. Tôi có chút ngạc nhiên hỏi thầy. Lá dâm bụt rang khô, hạ thổ là là chữa bệnh liệt dương, thầy nghĩ sao mà cho con uống loại này. Thầy gắt anh chẳng biết gì. Khi uống chung vào với loại khác nó còn chữa bệnh mộng tinh. Anh sắp chết đến nơi mà còn diệt dục cái gì. Anh phải biết tự nhiên là tốt, anh đây học làm đạo sĩ, thời buổi này nghe nó lạ, nhưng đạo sĩ từ thuở nào chẳng cấm lấy vợ, sanh con, có điều tránh được thì tốt, còn không thì chẳng nên nghĩ ngợi cho thành bệnh như anh. Tôi cúi mặt im lặng. Tôi chẳng thể nói với thầy. Tư khi luyện chú, tôi chẳng muốn dính dáng đến chuyện trai gái…

Hơn hai tháng chữa bệnh, tôi đã lấy lại phong độ. Vào tuần lễ đầu mùa hạ, cơn nóng của Houston chỉ mới vừa vừa. Tôi đã nghe tin Mỹ A xúi chị tôi, nhốt tôi lại, không cho ra khỏi nhà. Chị tôi bảo cô. Chị không thể, tội lắm, để nó yên, em đừng lo về nó nữa. Mỹ A cãi. Tôi cứ lo. Con tôi ai nuôi. Ơ, con của Mỹ A tức là con của tôi sao. Chuyện lạ. Tôi lại lắng nghe. Chị gái nói. Em cứ đem con bé về đây, khỏi gởi bà ngoại, chị nuôi cho. Em không thèm. Mỹ A la lối, em muốn hắn chữa bệnh, và đi làm. Trời ơi, hắn điên khùng thế này, mà chịu nổi ư. Chị tôi vuốt tóc Mỹ A. Em cứ chờ, rồi nó sẽ đi làm lại, em sẽ có tiền. A ha, thiên hạ chỉ vì tiền, Mỹ A yêu gì tôi, nó còn vu cho tôi điên khùng. Hỡi con chim sẻ ngoài sân kia, hãy làm chứng cho tôi, hãy nói với tôi, Mỹ A là người đàn bà không tốt, cô ta muốn tôi nhập viện tâm thần.


Khi luyện đến tầng thứ hai của khí công, bàn tay tôi rất nóng. Thầy bảo, đây là điều khá hơn. Khi tôi đặt tay lên chiếc bánh bao nguội, dùng ý đẩy nhẹ, nó tự nóng lên như hấp, thầy khen khá lắm, có điều thầy chê lòng tôi không tĩnh, tôi ngồi thiền không được lâu, luôn bị động, thầy bảo thiền là chìa khóa mở mọi việc tu thân, tu đạo, đừng coi thường mà lụy, hãy luôn nghĩ thiền là sự lắng đọng nhất nơi cõi không, một biển hồ trong suốt, anh phải tập hiểu thêm nữa. Vì cần chờ anh thấu đáo hơn, thầy chưa thể truyền cho anh phương pháp xuất hồn. Tôi bật khóc, năn nỉ. Thầy đạp cho tôi một đạp văng tuốt ra khỏi cửa. Tôi đi lang thang giữa mùa đông lạnh lẽo này, tóc dài hơi phủ xuống tai, xung quanh tôi gió mưa thổi vù vù, tôi cho hai tay vào túi quần, mọi người qua lại hấp tấp, tôi nghe một người đứng ở hiên cửa dọa đứa con nít. Tiếng cô gái. Nín đi, coi chừng ông điên đến bắt kìa. Cô tưởng tôi không hiểu tiếng Mễ sao, mà cô nói thẳng vào mặt tôi, tay còn chỉ chỏ, đứa nhỏ nhìn sang tôi, đang đứng dưới mưa đá, đôi mắt sợ hãi, nó nín khóc. Tôi cười, đưa tay đón bắt những viên đá lạnh, từ trời rơi xuống, mấy năm liền Houston bỗng có mưa đá. Vào năm 1995, một cơn mưa đá xuất hiện lớn nhất, làm hư hỏng biết bao nhà cửa và xe cộ. Năm nay lại trở lại thăm chơi. Tôi cầm những miếng đá lớn. Rồi làm cho nó tan thành nước rửa mặt. Cái mặt lem luốc của tôi chắc bớt đi phần nào.

Mỹ A đã dẫn con đi bác sĩ, cô bảo nó hay bị cảm, cô đổ thừa bởi nó thiếu sự thương yêu của tôi. Tôi không thèm trả lời. Mỹ A biết thế nào để đo lường tấm lòng tôi, đứa con gái bé bỏng ấy gọi tôi bằng Daddy, thỉnh thoảng đánh tôi một cái rồi chạy trốn, nó tròn, xinh như đứa bé nặn bằng đất, chị tôi luôn miệng nói khi ôm nó. Cưng em. Cưng em. Đêm tôi lén ra chỗ con gái nằm. Nó sốt. Thở mệt nhọc. Tôi đặt tay lên đỉnh đầu nó, truyền một luồn chân khí, đoạn đặc biệt nhất của khí công. Dĩ nhiên con bé khỏi bệnh. Mỹ A hôm sau, nức nở khen lão bác sĩ già chữa giỏi, gần về hưu mà còn hay gớm, chỉ một muỗng cà phê thuốc cảm mà hết tiệt…Tôi yên tâm, ngồi một mình, tư lự trong phòng, Mỹ A lại đè ngửa tôi ra nhét vào miệng tôi một viên thuốc, chiều cô, tôi nuốt trọn, nào ngờ thuốc gì khiến tôi lăn ra ngủ mất hai ngày, thế là mất vụ ngồi thiền hôm chủ nhật, tôi chán nản, chẳng thèm nhìn mặt Mỹ A. Khi cô ép tôi ngồi cắt tóc, cô ra lệnh. Nội tuần sau anh phải đi làm lại. Sở này đuổi thì sở khác nhận, tôi đã hỏi việc cho anh rồi, làm ở chỗ bán rượu, anh nên nhớ, chỗ nào miễn có tiền là được. Tôi lắc đầu, nói với Mỹ A. Tôi có rất nhiều tiền để trong thùng giấy. Cô nghe cười, giọng mất dạy. Đi ăn cướp về à, hồi nào. Cô dọa. Tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh vào nhà thương nếu anh không chịu đi làm. Tôi phá lên cười lớn, nhà thương, đùa sao em, việc gì phải bắt tôi vào nhà thương. Vì sao à. Vì anh điên, mất việc, bệnh hoạn, làm những chuyện trời ơi đất hỡi. Tôi cãi. Điên hồi nào. Em nghe kìa, hai vợ chồng con sóc đang nói chuyện, khi hai con sóc chạy mất, tôi kể cho Mỹ A, chúng nó bàn với nhau, chọn một chỗ thật tốt, để cho cô vợ sanh con. Mỹ A gào lên. Ngu xuẩn. Anh có biết em khổ lắm không. Anh đừng bịa ra nhiều trò nữa. Tôi gục mặt. Mẹ kiếp, con vợ này cô chẳng hiểu gì, bởi thế người gần ta, chưa chắc đã hiểu ta. Tôi ôm cô làm hòa. Xuống nước. Thôi anh không kể gì với em nữa, chịu chưa. Cô gật đầu, nước mắt còn đọng trên má. Cô đưa tay sờ vuốt mặt tôi, điệu thương cảm hiện lên từng ngón tay cô, cô lại đỡ tôi uống một viên thuốc màu xanh. Cô nói. Nghe lời em uống đi, em thương.

Giờ đi bên khắc, đêm thanh loạn ngày (1). Câu thơ tôi đọc tặng Mỹ A. Cô cảm ơn, nhưng dặn dò. Đừng tặng em thơ, em sợ thơ, em sợ thơ, anh phải biết thế. Ừ thì tôi biết, khi cơn mê sảng đọc thơ bỏ thiền, trầm thống như cơn bệnh. Tôi bỗng khóc theo thơ and hell the shadow of a soul on fire, Mỹ A bỏ chạy, tôi ôm mặt, lời thơ của Omak Khayyam như lưỡi gươm đâm tôi một dao nhuốm máu. The moving finger writer; and, having writ tôi đã không thể đọc thơ để dừng bước chân cô, và tôi xấu hổ với nhà thơ tiền bối, move on: nor all thy piety nor wit. Tôi vất tập thơ xuống đất, gió bỗng bật một cánh cửa phòng. Gió nào luồn vào tận trong nhà ta. Hỡi em. Mỹ A sao em nhỏ bé và tội nghiệp. Cơn gió lại cuộn gió ra ngoài, ngôi nhà yên tĩnh lắm.

Khi ông thầy đạp tôi ra khỏi cửa, còn Mỹ A nhét thuốc vào miệng, hai tháng trôi qua, mây vẫn bay và ngày vẫn qua đi, thời gian tôi ngồi im lặng nhìn vào cái bóng của mình thấy thân bóng lắm bóng ơi, tôi nhớ lời thầy mắng mỏ. Bao nhiêu năm theo thầy, thầy mắng có một lần, cớ gì tôi cứ nhớ như in. Anh chưa sửa soạn phần ngoại hình mà đòi sửa soạn phía trong. Khi tôi xin thầy chỉ tôi về phép tam muội. Anh chưa có cái rễ mà đòi làm cổ thụ, anh vén phúc chưa tròn mà đòi hành đại định. Thưa thầy con xin cứ mơ, tôi nói thế. Thưa thầy, con biết cái bóng của con đây, con chưa bắt được hòng gì về tam muội, đại định, xin tha lỗi cho con. Khi thầy tôi lại bảo. Khi anh bị hiếp dâm, không có nghĩa là cái óc của anh nó cũng bị hiếp dâm, anh đã giữ chặt nó trong đầu, anh đừng đổ thừa cho người đàn bà ấy nữa, đã vậy khí công chỉ là phần bên ngoài mà chưa đạt đến nơi, thế mà mè nheo đòi học phép xuất hồn, xuất vía, tạm muội, đại định. Tôi không hối hận truyền cho anh phép nghe được tiếng muôn loài, xin anh tự hỏi lòng từ khi nghe được tiếng của mọi chúng sinh anh có làm sao không, nếu anh không muốn giữ tôi xin lấy lại phép ấy. Tôi bật quỳ xuống chân thầy ăn năn. Không, thầy đừng đòi lại phép ấy. Thầy lại lắc đầu. Trời ơi. Cái hùng lực không có, bi, trí, dũng chẳng thông mà đòi truyền phép tam muội. Con ơi, bất cứ điều gì, thầy mong con bước từng bước một. Thầy bỏ đi ra bếp…Mưa gió lại tời bời trong lòng tôi. Tôi lại đi theo thầy ra bếp.

– Con xin thầy đừng đuổi con đi…

– Tôi không thể giữ anh được nữa…

– Tại sao?

– Tôi nói một, anh phải hiểu mười…

– Hôm nay con đã khác hôm qua…

– Khác chỗ nào?

– Con đã thấy cái bóng của con nó cười…

– Vậy sao.

– Thưa thật vậy, nó khác lắm, nó không giống cái thằng bị vợ bỏ nữa…

Thầy tôi im lặng, bước ra khỏi nhà.

Tôi vò đầu, nằm vùi ôm gối.

Như sách đèn.

Đọc suốt thâu đêm.

Tôi nằm khóc giữa những trang sầu muộn.

Tôi nhớ Mỹ A chăng. Tôi đọc câu quái quỷ gì đây. Tôi bật dậy, nhìn vào cái bóng mình mải miết, bức tường quyết không sơn phết nữa.

… Mỹ A đập cửa ầm ầm. Cô trói tôi vào chân giường. Mỹ A bảo cô không muốn tôi đi tìm đạo, đi học phép tiên, ông thầy của tôi, cô chưa trông thấy bao giờ, tôi bịa ra quá đáng, hãy học ở cô đây, bên cô là đạo, bên cô là tất cả, tìm đâu cho mệt nhọc hả anh. Cô cười khinh bỉ. Môi cô đỏ như máu đọng, đôi mắt hồ thu, tóc đen như huyền ngọc, ai đẻ ra em, mà em đẹp ác thế hả Mỹ A. Tôi hỏi. Em đã bỏ tôi, sao lại về. Cô lại mỉm cười. Bỏ rồi về là thường tình, bỏ luôn mới nên thắc mắc. Cô hôn lên mặt tôi, đôi môi cô cong, cô nói, cô cười, cô vợ tôi dạo này luôn tự kiêu, là nhờ cô, tôi mới hoàn hồn, tỉnh trí, biết thế nào là đường ngay lẽ phải. Rồi tệ hơn nữa, cô thu hết những sách vở, kinh kệ, sách thánh hiền, sách buôn lậu, sách của bọn ma cô, bỏ vào cái lò nướng thịt thiêu rụi. Chị tôi kể một tuần mới đốt hết sách. Mùi giấy và mùi dầu mỡ, bay khét lẹt.

Khủng khiếp quá. Con ác phụ. Tôi gọi cô với cái tên mới này. Cô ngẩng mặt chấp nhận. Làm sao để thoát cơn đại nạn, khi tôi vẫn bị cô trói chặt. Tôi bắt đầu quỳ xuống chân giường, nhắm mắt nghĩ đến một tấm lòng độ lượng, và một kiểu giết người. Làm thế nào tôi có thể giết cô. Mỹ A sẽ chết, và máu cô sẽ dập tắt cái đống lửa trong lò nướng thịt kia, làm sao tôi giết được cô ngay lúc này. Cô ác quá khi chỉ một tuần trước, tôi có tâm sự với cô, tôi chỉ là một người tìm sống theo cách riêng của tôi, tôi muốn được quyền sống hết cho tôi và tôi muốn lòng tôi trống rỗng, có một tâm để hùng tráng với ý thức, nghĩa là tôi sống trên tôi. Cô nghe cười khẩy. Cô bảo cô chẳng thèm hiểu những câu tôi nói, cô bảo tôi luôn mâu thuẫn, lúc tôi nói tôi trống, lúc tôi nói tôi đặc, cô chẳng cần đòi hỏi, học hỏi gì. Cô như cây cỏ, tự nhiên cũng làm người. Còn anh, anh chỉ là một ông điên. Cô cười ầm ĩ lên..

Tất nhiên tôi không có tài giết được Mỹ A, cái ý giết cô, nó loen ra vài phút rồi tắt lụi. Chị tôi an ủi. Em sinh ra không phải giết người. Chị thương em lắm em ơi. Nhưng Mỹ A, sao cô nhẫn tâm thế, bao ngày rồi, ba tháng rồi, thầy tôi không cho tôi vào phòng học nữa. Cảnh sát kéo tôi sềnh sệch vào ngõ nhà thương, nhà thương là thương người lắm thay, ngõ ngách trong nhà thương mịt mù, lờ khờ dám lạc, các bạn mới láng giềng, ở cùng phòng, đứng ở cửa phòng ăn, đưa tay chào theo kiểu nhà binh, có anh đẹp trai, có anh mắt lác, miệng méo, có anh mũi quặp, móng tay dài. A Di Đà Phật. Viên ngọc dấu trong tay. Nghe lời. Tin lời thế. (2)

…Ba năm sau Mỹ A đi lấy chồng bác sĩ, bỏ chồng tu sĩ. Đứa con giờ đã lớn. Cô thiếu nữ vẫn đến thăm cha hàng tháng. Hắn từ nhà thương điên về nhà đã ngót ngét mười năm, hắn không mua sách vở gì, kể từ ngày Mỹ A đốt sách, hắn chỉ đọc cóp ở thư viện, hằng tuần hắn chuyên luyện tam muội, đại định, lúc nào cũng cho mình chưa thoát cõi vô minh.. Người chị gái sống trong tinh thần của đứa em duy nhất, bà bảo bởi yêu thương em, mà sống thế, cho đến một hôm hắn tuyệt thực trong 30 ngày, lấy kim cương pháp luân và thiên long bát bộ làm thần chú, rồi tự đốt chết thể xác mình bằng lửa tam muội, nhục thể được chôn như một thiền gia.

Năm sau, vào ngày giỗ hắn, đứa con gái đến dọn dẹp căn phòng của cha cô. Cô đổ ra một thùng đựng đầy tiền Mỹ kim. Một lời nhắn ghi trên tấm giấy, đây là số tiền thầy ông, bán đất có lời, dành tặng cho trẻ mồ côi. Một cuốn sách viết về địa tạng bồ tát, một số trang viết dở dang về mật chú đà la ni tạng. Một toa thuốc tặng cho Mỹ A để nàng khỏe mạnh, trẻ mãi không già và khôn ngoan, xinh đẹp khác người, toa thuốc ghi như sau:

Đường quy (Tẩy rượu)
Bạch truật (Sao)
Bạch thược (Tẩy rượu)
Bạch phục linh (Bỏ bì)
Sinh tri mẫu (Bỏ lông)
Hương phụ (Đồng tiện sao)
Bối mẫu (Bỏ ruột)
Địa cốt bì
Mạch môn đông (Bỏ ruột)
Trần bì (Đều tám phân)
Bạc hà (đều ba phân)
Sài hồ (Đều ba phân)
Cam thảo (Đều ba phân)

Nấu với ba lát gừng sống.

Mỹ A cầm toa thuốc, nước mắt nàng không thể ngừng rơi, đến nỗi toa thuốc bị ướt như trúng mưa. Lúc ấy mùa thu. Nắng vàng. Và có gió mát, trời rất đẹp. Tại Houston, nàng nhận ra chiếc bóng hắn còn in lên tường như một vết xâm. Nàng ngẩn ngơ nhìn, lòng đau như cắt.


Hàn Song Tường