Rềnh rang nỗi khó
*nhớ BTT Sơn & Khánh Yên
lắm lúc ta rềnh rang. ngày cuối phố
cũng đôi phen. nỗi buồn nhặt lên xem qua rồi bỏ
thập thò bước thấp, bước cao
thôi mà. thôi nhé ta ơi
ủ ê trăm nỗi đắng cay
chờ về chiều vụn vỡ hoàng hôn
mưa. cơn mưa lầm lỡ
khuất chìm mộng dữ chưa tàn
mơ. những giấc châu chấu, cào cào
gọi khan tiếng khoan. tiếng nhặt
ơi ta ơi xao xác tiếng mưa rừng
ta ngày xưa. rất thơm tho đường mưa trợt
ngập đồng lau lúa bông con gái
sóng sánh ngón tay môi ngọt xớt hồng đào
cũng có lúc phải về thôi. Cạn đi nỗi khó
vòng quanh cổ ra đường ai cũng ngó
vườn sau. hoa mận trắng trước xuân
mà hoa mận nhớ chi ai lắm rứa
tôi mỉm cười với em bé thơ ngây
xuân ơi xuân. nhớ chi người quá thể
bỗng có ai kia không lau khô giòng lệ ứa
mà thương hoài, thương mãi nước qua đêm
Triều Hoa Đại