Nơi trở về đã mất
Mai có về giữa mùa trăng phiêu lãng
Cũng đã xa rồi mộng ban sơ
Cũng đã nghìn trùng trong mắt cũ
Giữa lòng nhau là cả vạn bến bờ
Còn ấm lòng không ngọn lửa cố tri
Tâm hồn ta không còn như ngày cũ
Thì chút tro tàn có theo gió bay đi
Mai có về con đường năm xưa
Cố nhân đã đi vào cổ tích
Trí nhớ nhập nhằng những chuyện nắng mưa
Chim nào hót giữa trời hoang tịch
Thời trai trẻ chẳng còn bao dấu vết
Bởi thời gian một cơn bão lặng thầm
Có phải ta không còn mơ hương phấn cũ
Hay người cũng từng quên chuyện trăm năm
Mai có về soi bóng Thu giang
Tắm bến sông An Trường, Hà Mật
Nước có rửa sạch đôi chân cát đất
Thì lòng ta cũng đã bụi giang hồ
Mai có về tìm lại dấu tuổi thơ
Cánh diều nhỏ đã băng vào thần thoại
Những người thân một thời tản cư không trở lại
Ngoại mất rồi, Nội yên nghỉ đất Chiêm Sơn
Ta lạc lõng giữa thị thành Đà Nẵng
Ta bơ vơ trong phố cổ Hội An
Đường Nam Phước có phẳng phiu hơn trước
Nhưng lòng người gập ghềnh từ chinh chiến ly tan
Không còn ai, nơi trở về đã mất
Không còn ngôi vườn, chim mất chỗ an cư
Cội mai trước sân vẫn rực vàng trong ký ức…
Dẫu muốn không, mây vẫn phải phiêu du.
Dallas, chừng là nơi trở lại.
Hoàng Định Nam
9/2000