có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Tư, tháng 1 06, 2016

Con Đường Xưa


thủ bút, chữ ký và chân dung MYK, tức Chuẩn Tướng Nguyễn Đức Khánh
(trang 145, 149 TẬP THƠ TRUYỆN KHÔNG QUÂN THỜI CHIẾN)


(Để nhớ một loài chim Bearcat)


Bây giờ chỉ còn là kỷ niệm. Con đường xưa các anh đã đi qua, thật là ồn ào, hoang dã; nhưng cũng là hào hùng và nhiều huyền thoại.

Trong giai đoạn khai phóng vùng trởi Việt nam, các anh đã hao mòn sức lực, đã đổ nhiều mồ hôi nước mắt, đã nát thịt tan xương. Con đường mây nào cũng đẹp, và hướng mây nào cũng có bóng dáng bi hùng của loài phượng hoàng gãy cánh vì đất nước.


Thuở ấy, trên vòm trời này đã xuất hiện một loài chim cổ cánh đen đủi dị kỳ, nhưng móng vuốt cũng đã sắc bén. Từ những cái đập cánh đầu tiên ngỡ ngàng cho đến khi lên cao thuần thục, bay bướm; loài chim xưa cổ đã có ước vọng được thay long đổi cánh để đập mạnh hơn, lên thật nhanh, thật cao, mong vuốt thật nhiều, thật bén nhọn.

Ước vọng đó chưa hình thành thì đã có những cánh chim được gói ghém trong chiếc áo quan -- thể xác và ước vọng -- mà những cánh chim còn lại đã từng phen mang lên vai, theo nhịp điệu thật buồn, những bước chân nuối tiếc đi đến nhà mà như đi chôn niềm tủi hận vô biên của chính mình.

Vòm trời xưa đâu có no tròn tiếng động cơ phản lực.

Vòm trời xưa đầy vị kỷ như muốn xua đuổi những thân tàu run lẩy bẩy cố bám víu vào vòng quay gió để vươn mình lên cao. Canh gió thật là ồn ào, phòng lái không ấm cúng, thân tàu không êm ả; nhưng họ thật là bao dung, họ thật là hiền hòa, nhưng họ cũng thật là dũng mãnh.

Có những cánh chim ngã xuống trong cái chết để đời, nhưng trong quân sử nào có ai ghi chép lại.

Từ những mảnh trời hoang vu man dại, các anh là những viên đá lót đường. Con đường xưa anh đi mịt mù mà thiếu nhiều ánh sáng. Nhưng các anh đã hăng say đặt bước, những bước chân đầu tiên cho một cuộc hành trình đầy cam go, lắm khổ nhọc nhưng cũng nhiều thi vị.

Những viên đá lót con đường xưa bây giờ đã rêu phong kín mượt -- Thật là đau xót.

Nhưng bây giờ chúng ta đã có đôi hia bẩy dặm -- Thật là hứng khởi -- Trận chiến đã trở nên khốc liệt hơn và trách nhiệm của loài chim trời lại càng nặng nề hơn. Bây giờ là những bước nhảy vọt tân kỳ, vươn lên thật cao, thật nhanh, thật rộng lớn, thật bao la.

Bây giờ tổ ấm của những chim không còn ẩm thấp, nghèo nàn. Bây giờ đường bay không còn là vỉ sắt. Bây giờ phi đạo đêm không còn những ngọn đèn cổ vịt với ánh sáng vàng vọt, leo lét ma trơi. Bây giờ ngoài khung trời lửa đạn , không còn những giây phút thần kinh căng thẳng giăng mắc trên đường đi lối về. Bây giờ thân chim đã nhẹ phần tự cứu rỗi lấy mình. Chúng ta đã lớn mạnh, đã có đất đứng vững chắc, đã được thiên hạ chú ý đến nhiều.

Và giờ đây, thân chim ngày xưa vào tàng cổ viện, thành một kỷ vật để trang hoàng. Mộ chí của các anh -- như loài hoang đảo -- được dựng lên rải rắc đó đây trên đất nước khổ đau này, chỉ còn mong được gia đình các anh chăm sóc.

Riêng chúng tôi, trong thời gian qua, cũng không còn kịp ghi chép vào sổ tay để viết hồi ký, vì mình cũng phải sỏ chân vào đôi hia bày dặm để đi cho kịp bạn đồng hành.

Giờ đây chúng tôi chỉ còn biết, và, cũng là còn được dịp ngồi tưởng lại con đường xưa để làm gạch nối giữa tâm tư của các anh và các cánh chim đang độ tráng cường đang tung hoành trên khắp nền trời mây -- không mới lạ đối vơi các anh -- để thực hiện hoài bão mà các anh đã mang theo, chôn giấu dưới mồ.

Và giờ đây, chắc các anh cũng không muốn trở lại con đường xưa, cạo bỏ lớp rêu phong kín để tìm lại dấu chân chim. Màu rêu xanh vẫn đẹp, vẫn mướt như nhung, và, những dấu chân chim dưới lớp rêu; nhưng thật là dịu hiền, thật là dễ mến.

Những dấu chân của các anh để lại trên con đường xưa, dẫu cho là đã bị chìm vào quên lãng, nhưng lại là những mấu chốt cần thiết cho cuộc hành trình khai phóng vòm trời Việt Nam.

Vươn lên cao, đó là hành trang và ước vọng của các anh, khi xưa các anh dấn thân lên đường.

Và hôm nay, những cánh chim bay rợp trời của chúng ta đã đem lại niềm kiêu hãnh đó lên cao.


LỜI RU CON

Tiếng mẹ ru con run rẩy
trong đêm dày đạn rít không gian
tiếng mẹ ru con
à ơi

Tiếng mẹ ru con
không thành lời
đời con thì bé bỏng
chinh chiến khắp nơi nơi
lòng mẹ ru con lạc lõng
à ơi ru hời à ơi

Cha con bay vào đêm dày
trời xuống thấp trời nhiều mây
tiếng mẹ ru con thấp thỏm
biết cha con có thể về đêm nay

Mẹ ru con bằng lời nguyện cầu
xin trời đêm chứa đầy vì sao
cho cha con bay không lạc hướng
cho cha con cấy cánh trời cao

Tiếng mẹ ru con bằng chân tình
nguyện xin đất nước được bình yên
tiếng mẹ ru con bằng nước mắt
cho cha con trở lại an lành

Bom nổ ầm vang lệ hỏa châu
chảy dài vất vưởng giữa đêm thâu
lệ trời héo úa, ôi vàng vọt
lệ mẹ thầm rơi, ôi khổ đau

Thôi ngủ đi con ngủ đi con
xin cho con nụ cười thiên thần
cho con không biết loài đạn lửa
làm vỡ ra nhiều tiếng khóc than

Tiếng mẹ ru con bằng đợi chờ
từng giây từng phút bóng đêm qua
cha con trở lại ngừng đôi cánh
tổ ấm êm đềm tiếp giấc mơ

Tiếng me ru con ôi mỏi mòn
cha con nặng nợ kiếp chim bằng
ngày sau cầu nguyện con khôn lớn
dáng đẹp và cao như không gian.


MYK

(Trong "Tập Thơ Truyện Không Quân Thời Chiến", nxb vàng son, Saigon 1974)