có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Năm, tháng 2 11, 2016

Gương Và Tôi, Thiếu Phụ



Gương Và Tôi, Thiếu Phụ

Ngần ngừ tay lược bâng khuâng
Tôi nhìn tôi, bỗng lạ lùng thay tôi 
Ừ đây cũng mắt cũng môi 
Mà chi hơn nữa cuộc đời trôi qua
Tóc buông lơi, tóc mượt mà
Tóc đen tuyền… dẫu đã nhòa tuyết sương.


Ngày xưa khi má chớm hường
Soi hình bóng nước con mương uốn dài
Mắt xanh lơ mộng các đài
Tuyết hồng một đóa hề phai sắc màu.
Tuổi thơ nổi cuộc bể dâu
Đoạn lòng xếp áo dãi dầu ly gia
Người làng nhàm tiếng dèm pha
Còn mình lạc giữa đèn hoa phố phường
“Mấy đời bánh đúc có xương”
Hiếu từ đành lỗi, học đường mới mong.

Xuôi theo định mệnh trôi dòng
Quàng đâu một mảng tơ hồng se dây
Soi gương tìm những đổi thay
Cầu mong hạnh phúc tràn đầy mắt môi.
Con ngoan yên ngủ trong nôi 
Tôi nâng niu những nét tôi hiền hòa
Vào đời mới chợt nhận ra
Ngây thơ vuột mất tay ngà từ lâu.
Sống là phải dối gạt nhau
Sống là đội lốt phàm vào cuộc chơi
Sống cho bỏ kiếp con người
Sống cho đủ chuyện khóc cười mới cam…

Thì đời người có lúc lầm
Hồ keo lúc rã, sắc cầm lúc tan
Yêu thương hết, chẳng buồn than
Đàn ông muôn kiếp vẫn đàn ông thôi.
Nên giờ suy ngẫm hình tôi
Lạnh lùng sao khóe miệng cười đa mang
Tiếng rằng cũng mảnh hồng nhan…

Rồi xuân kia ác mộng tràn quê hương
Chui đâu ra lũ vô thường
Rắc gieo bao xiết đoạn trường nơi nơi
Nhờ ơn Cách Mạng đổi đời
Chồng thời cải tạo, con thời thiếu ăn.
Học cho lung chữ bần hàn,
Chữ thù, chữ nhục, chữ dân Ngụy quyền,
Chữ thèm, chữ đói, chữ tiền,
Chữ cương thường, chữ đảo điên đất trời.
“Em ơi điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười”
Linh hồn tôi rã rượi rồi
Thời này sâu bọ làm người mà ghê!
Chừng nào thoát khỏi cơn mê?
Chừng nào thân hết ê chề bấy thân?
Quý gì cái kiếp hồng quần
Chồng cần sự sống, con cần tương lai
Tôi còn sót chút mày ngài
Đời còn đày đọa đến rày thì thôi.

Sáu năm rồi ở xứ người
Lắm khi xót nửa cuộc đời đã qua
Xưa mơ trẻ mãi không già
Giờ xin bụi cát tan hòa cố hương.
Tôi nhìn tôi, mặt đối gương
Tin rồi! Sau trước sắc hường cũng phai.

Tạ Thái
cho Mẹ, 1984