Dĩ An ơi, thôi đừng đợi
Dĩ An bây giờ hoa sữa nở chưa em...
Góc phố ấy không tôi ngày có vắng?
Đường Mồi thênh thang vàng hanh ánh nắng
Buổi tan tầm bóng ô nhỏ nghiêng nghiêng.
Những buổi mưa giăng, những chiều nắng gắt?
Những đêm em ngồi nhìn trăng huyền hoặc,
Bóng nhòa loang trên tường sắc xanh rêu?
Em có còn chăng... Xóm Vắng mỗi chiều
Ngồi nhìn giọt cà phê nhỏ từng khoảnh khắc?
Có còn chăng những suy tư day dứt...
Khi hỏi tôi: Hạnh phúc màu gì?
Bối rối tôi ậm ừ: Hạnh phúc màu xanh...
Như lá, như cành, như mây, như biển.
- Rồi mai khi mùa thu đến...
Lá sẽ vàng... rồi sẽ rụng... bơ vơ!
Tôi bâng khuâng: Hạnh phúc tím mộng mơ...
Như hoa bằng lăng ngát đường về xóm trọ.
Em nhìn tôi... đôi mắt rưng rưng đỏ
- Hoa Pensee cũng tím vỡ tình buồn.
Thôi thì em: Hạnh phúc màu yêu thương...
Khi ta bên nhau ngày vơi, tháng tận.
Hạnh phúc tình yêu là men đắng
Nhắp mãi một đời còn vẫn quắt quay!
Nhớ em nhiều, phố vắng chiều mưa bay
Bước lang thang chợt thèm hương hoa sữa .
Tôi vẫn chưa về dẫu từng đã hứa...
Dĩ An ơi, thôi đừng đợi, đừng chờ!
Nguyễn Thị Thanh Cảnh