Mùa xuân không có nhau
Khi mùa xuân bay cao trên rừng trên vùng trời cẩm thạch
Khi lòng em rạo rực như lòng suối băng xa
Khi mắt nhắm hồn mơ vòng tay ấm
Khi môi chờ hơi thở hiền hòa
Thì tại sao không có anh bên cạnh
Đã mấy mùa rồi mưa nắng đi qua
Nhìn đời mình tẻ nhạt khô cong
Nhìn nhan sắc tàn phai theo ừng bông hồng rã cán
Không có anh, em biết lấy gì để che cơn gió lạnh
Bàn tay nào dìu em trốn cô quạnh đêm nay
Anh không về, ngày nối tiếp ngày
Chôn dĩ vãng trong mắt hờn ứa lệ
Em chờ anh, chờ anh lâu quá thế
Ngục tù nào giam giữ được tình ta?
Vẫn hằng đêm em nằm kề gối mộng
Em ôm anh trong giấc ngủ nhạt nhòa
Anh không về, giường chiếu cỏ mọc hoang vu
Và hồn em trong suốt thủy tinh
Chợt tan vỡ, xô nghiêng trời ảo ảnh
Cùng dư ba cay đăng một cuộc tình!...
Anh chưa về vì mùa Xuân không còn nhân ái
Hoa trái lên hương không phải báo tin yêu
Đường phố hôm nay xuôi ngược một chiểu
Quen hay lạ, nhìn nhau đều ngơ ngác
Mộng hôm trước hôm nay đổi khác
Nên lòng buồn man mác cùng mây bay lang thang
Anh ngồi đây, đêm đêm đối diện với canh tàn
Mắt im sững ngó không gian tù ngục
Có muôn vạn mũi kim đâm xuyên lồng ngực
Ôi, mùa Xuân nào vui trong ký ức đơn sơ
Đã trở về anh, như một giấc mơ
Một hạnh phúc nữa vùi trong cơn đau úp mặt
Thì còn đó, thời gian ngăn ngắt
Anh ôm vào lòng như con thú giành ăn
Như kẻ khát chát chiu từng giọt nước
Như con thuyền nhớ bến cũ xa xăm...
Anh chưa về vì mùa Xuân nơi đây mây mù nặng chĩu
Lớp lớp kẽm gai ngăn lối mộng đường dài
Với hận thù phủ kín bóng tương lai
Với tủi nhục làm hồn anh chai đá !...
Đã từ lâu, anh biến thành người khách lạ
Giấu đời mình trong kỷ niệm không hề phai.
Tạ Tỵ
Nghĩa Lộ 1977