Ta để lại
Ta để lại những gì cao đẹp nhất
Đã kết tinh bằng huyết lệ hồn ta
Nét vẽ siêu thần không bao giờ mất
Với sắc màu diễm tuyệt chẳng phai nhòa
Như nước nguồn réo rắt tự triền cao
Nếu mai mốt gió về gây giông bão
Tiếng thơ buồn bay vút tới Trăng, Sao
Ta để lại từng lời văn óng chuốt
Dù chuyện đời muôn thuở vẫn bi thương
Trái tim héo và bàn tay giá buốt
Bút mực chênh vênh, tâm sự chán chường!
Ta để lại những ngày tù gian khổ
Những đêm dài đối diện với hư không
Mỗi miếng cơm là một dòng lệ đổ
Mỗi sát-na là một khắc hãi hùng
Ta để lại một cuộc tình dang dở
Bao năm rồi nước mắt vẫn chưa khô
Hình ảnh cũ đi về trong giấc mộng
Nơi xa kia, ai đợi với a chờ?...
Ta để lại bạn bè nguyên vẹn đó
Chuyện vui buồn theo ngày tháng qua đi
Còn kể chi màu xanh hay sắc đỏ
Có nhớ thương nhau cũng chẳng ích gì!
Ta để lại một vùng trời rực rỡ
Một vườn đời rộn rã tiếng chim ca
Một bông lúa và cành hoa dang dở
Một kiếp người, cùng Họ, tên ta ...
Tạ Tỵ
1980