Những Mẩu Giấy Rời
Rồi anh sẽ phải cố quên đi
Tất cả những gì anh bỏ lại ...
Hành lý của anh đơn giản nhẹ nhàng
Nhưng anh biết rõ ràng không phải vậy.
Ôi nội xác thân tàn rạc này thôi
Cũng đã khó lòng mang chuyển xuể
Ờ, để phỉnh mình, anh sẽ hát,
Em yên tâm.
Anh sẽ hát
Dẫu có là ngây dại thế nào,
Anh cũng hát
Để mình còn nghe thấy tiếng mình
May đỡ lẻ loi chăng?
Anh sẽ hát
Cho những niềm tấm tức
Xô lớn cửa đi ra.
Và anh tán thưởng anh
Bằng những dòng nước mắt khôn cầm
Khô cứng máu mình như máu đọng.
Anh sẽ hát
Trên đường đi, ở những trạm dừng ...
Hát đến tan hồn,
Đến kiệt máu
Chừng cũng còn tiếng hát nuối môi xanh
Như một nỗi ta thừa không đành siêu tán trọn
Ờ, anh sẽ phải cố quên đi
Bao nhiêu là hận tủi trong đời
Để còn sống sót nốt
Như cỏ buồn cầm cự tiết trời đông.
Anh phải cố quên đi
Tất cả những gì anh bỏ lại...
Xứ sở tang thương nghiệt ngã đói nghèo
Người sống nhẹ dần
Rớt rớt bớt những gì đáng kể nhất.
Ôi đứa bé bơ vơ lạc giữa ngã tư đường
Xe cộ băng băng,
Khóc khiếp sợ,
Không thấy ai dừng lại hỏi han.
Và quá khứ rữa tan sinh sôi dòi bọ,
Lịch sử bần thần mệt mỏi đợi chờ ...
Không còn ai làm gì được nữa cho ai,
Không còn ai làm gì được nữa cho mình,
Và em thảm sầu tóc rũ rượi
Xõa rộng buổi chiều nhanh.
Anh ngồi đó tưởng như mình chẳng có
Nghe mơ hồ mấy tiếng gằn khan
Có lẽ của thời gian đi ngang màn cửa sổ.
Anh đứng lên
Như núi nhấc mình
Chẳng thốt được cả lời nghiêm trọng cổ:
Anh yêu em.
Anh phải cố quên đi
Những gì anh bỏ lại ...
Nào chiến tranh,
Tù rạc,
Lưu vong,
Nào những lần trượt ngã,
Nào những cuộc tình duyên ...
Từng ấy thứ
Chất lên một đời người
Kể cũng là quá đáng.
Một đời người như vệt sao băng
Không kịp thốt lên lời ước nguyện.
Anh phải cố quên đi
Những ám ảnh oan cừu quần quẫy
Như những hỗn mang sông rạch vòng vo
Trong một đầm lầy vô vọng thoát.
Ai cố cựu ngồi bên giếng sụp,
Đỏ mắt chờ trông
Nghe đời cũng cạn.
Ai trầm luân mộng nẻo hương quan,
Lửa tàn gió thốc,
Dở giấc hoang mang.
Trời đất, sao đời đến nỗi vậy?
Ta xót thương người hẳn cũng như ta
Căng kéo dài đêm không ngủ được,
Nằm bẻ đốt tay suông
Nghe gió xé về những mảng rách rạt rào
Tiếng gọi xa xăm
Ngoài khung cửa tối tăm thiên cổ.
Ta xót thương người cũng cố quên đi
Biết mấy nỗi niềm vẫn nhớ dính.
Ô, con tắc kè chợt tỉnh giấc tiền sinh
Kêu mấy tiếng u minh buồn bã.
Cứ gì đến bây giờ, mãi đến bây giờ,
Đời mới muộn màng ư?
Rồi anh sẽ phải cố quên đi
Tất cả những gì anh bỏ lại ...
Ôi những mẩu giấy rời
Rứt ra từ nhiều quyển sách cũ
Khác tên nhau
Như câu chuyện quàng xiên của một người lú lẫn.
Rồi anh sẽ phải cố quên đi,
Quên đi như giấc ngủ nào đen tuyền
Không hề lợn cợn mộng.
Tô Thùy Yên