(Kính tặng đồng hương đất Sóc và cựu học sinh trường Hoàng Diệu Ba Xuyên)
Một quê nhà tên gọi Sóc Trăng
Như chiều nay tôi đi bên sông
Bên cầu quay hay chân cầu đỏ
Nhớ một thời xum xoe tuổi nhỏ
Tượng hai hình cút bắt, đợi trông
Nắng trưa về, nắng của mùa thu ?
Tôi đã nghe những hồn xưa cũ
Ngủ âm thầm trong đáy tim khô
Tiếng cười ai, giọng nói Triều Châu
Những tên ai “A Cẩu”, “A Sầu”
(Trịnh Bửng Khi chào Lưu Xiếu Hỏn
Đái Mỹ Quần gọi Đái Đầu Tao)
Tiếng cười ai, giọng nói Khmer
Bãi Xàu xưa thoảng mùi cơm cháy
Giồng Bưng Tróp em vừa đến đấy
Thoảng hương nồng dưa hấu không hay
Gốc sao gìa thân vút trời mây
Mùa nắng về em khoe nón lá
Mái chùa cong miệt Xài Ca Nả
(Nhớ một người bên góc chùa Dơi)
Những con đường ai soi dấu chân?
Bụi run đau khổ đã bao lần
Một con chim nhỏ vừa xa tổ
Bay những đường bay rất ngập ngừng
Điệp mãi xanh hoa vẫn mãi hồng
Tôi bao giờ tôi hết đợi mong?
Những vuông đời thân trai khói lửa
Gĩa biệt trường khi điệp đơm bông
Có những người nghe quên rất lâu
Hiện thân làm khách để canh mồ
Trường Văn, Tấn Đắc và ai nữa ? (1)
Giữ đất tươi màu sắc tự do.
Tôi không về ngang dãy Trường Hưng
Tôi không đem rao bán nỗi buồn
Từ khi gió chuyển mùa oan nghiệt
(Thu lạnh lùng thay áo mùa Xuân)
Em bỏ trường như tôi bỏ nước
Em bơi hoài bơi trong đau thương
Xin gởi tôi mùi hoa bưởi trắng
(Nhơn Mỹ sầu len miệt Ngã Năm…)
Ngày bỏ không đùa cốc xây chừng
Ninh Châu ngồi hồn rơi mênh mông
Bao giờ là sẽ bao giờ có ?
Những tối thanh bình của Việt Nam
Ai nhặt dùm tôi chiếc lá còng ?
Ai cắn dùm tôi gạo Mỹ Hương?
Ai uống dùm tôi hương nước mắt?
Ai ăn dùm tôi bánh Phú Tâm?
Những con người của đất bồi xưa
Anh linh ấy tôi còn nhớ mãi
Những mồ hôi, ruộng đồng, cây trái
Đẹp ngàn năm, kinh, rạch, sông, hồ.
Một quê nhà tên gọi Sóc Trăng
Một phát âm Miên ngữ “Streng Leng”
Trong giao điểm ba nền văn hóa
Sống muôn đời kiêu hảnh trong tim..
Lâm Hảo Dũng
(PTT)
Vancouver, BC, Canada – May 10, 2014 – 7H 50’ sáng
(1) Trần Trường Văn, Huỳnh Tấn Đắc, cựu học sinh Hoàng Diệu đã hy sinh khi gia nhập quân đội VNCH, cả hai đều mất tại Sóc Trăng.