thơ Trần Văn Nam
nhạc Phạm Duy
ca sĩ Diệu Hiền
MÁI NHÀ LÀ NÚI MƯA
Mấy ngày bão rớt ngoài rèm
Mái nhà lân cận, nửa chìm trong mưa
Nửa nghiêng làm bóng núi mờ
Làm triền mưa trắng, giấc hồ hải thân
Trùm chăn, nhẹ bước phiêu bồng
Bởi đời vương lụy, mình gần giấc mơ.
Con đường cây cọ thân cao
Xa giăng mường tượng hàng cau quê mình
Vang vang, phố xá rập rình
Quên đi, sống với lưng chừng hàng cây
Thân trời mắc võng mây bay
Ngọn xa gọi bóng nhạn bầy ngao du
Mình nghe ràng buộc cơ cầu
Giấc mơ giao cảm hạc lầu cổ nhân.
BAY QUANH HÈ
Nghe hoài những tiếng rụng khô
Hàng phong cành trống trời lờ lững qua
Lá bay tù túng quanh nhà
Lăn đâu rồi cũng góc hè giam thân
Ai buồn lẩn quẩn tháng năm
Đọc chơi Trang Tử đại bằng về mây.
Trần Văn Nam