Vườn xưa
cách đây chừng một kiếp người… em có nhớ
một ngôi nhà
hôm bắt đầu cuộc sống chúng ta
em nhớ chứ ? cái đêm dài kỳ lạ
gió định đến, chợt ngập ngừng, rút lui êm ả
suốt một đêm cây lá nén hơi
tàu chuối toan trở mình, nghĩ lại , bèn thôi
trời gần sáng mới có mưa rón rén
những sợi nhỏ li ti vừa rơi vừa thẹn
thấm ướt mái nhà chẳng một ai hay
hôm ấy, trời chưa kịp chuyển sang ngày
chúng ta đã nhẹ nhàng lách ra khỏi cửa
ta cẩn thận thế mà chúng đều biết cả
sự ngạc nhiên đã đón đợi đầu hè
với cặp gà đứng giương mắt tròn xoe
giọt nước đọng giữa mỗi lòng bụi cỏ
cứ nhấp nháy tinh ranh, làm em mắc cỡ
chúng âm thầm , yên lặng ,có ngờ đâu
chúng đều biết rằng ta mới…biết nhau
em kêu khẻ ‘ớ đằng anh, quá xá’
tôi với em, với gà vịt, với ngôi nhà
tưởng chừng như một thịt một da
trong đêm tối người thiết tha rạo rực:
ngọn rau vườn nao nức bén chồi non
đêm người lo héo hon táo tác:
sáng ngày ra, phờ phạc cả mây trời
cùng một mạch cảm xúc chạy tuột từ lòng đất tới tim người
nhà quạnh vắng, lũ ruồi buồn nắng xế
trưa đều đều kể lể tiếng chim cu
về một nỗi nhịp đời ngao ngán
trên mảnh vườn xưa thảy đều bầu bạn
trên mảnh vườn xưa muôn vật một linh hồn
nơi vườn xưa những bồn chồn dữ dội
những mùa nam gió thổi suốt đêm ngày
gió thổi ì ầm đất lở đá bay
thổi rỗng huyếch những đêm trăng lồng lộng
trời đất say sưa, điên cuồng sự sống
ôi bao nhiêu mùa nắng, mùa nam
bao nhiêu đêm chúng ta không ngủ không nằm
đặt lưng xuống lại chờn vờn nhỏm dậy
người thấp thỏm, gió ào ào vùng quẫy
nằm xuống ư ? lỡ hụt mất thì sao ?
ồ, không, không.không ai muốn hụt một cơn gió nào
tôi muốn nghe từng trái dừa rơi rụng
tôi muốn đếm mỗi tàn cây thét rống giữa canh khuya
chiếc chiếu to dãy đành đạch trước hè
tôi muốn thấy giữa đồng không ánh trăng hoảng loạn
muốn tham dự vào mọi trò hung hãn
của đất trời
bao nhiêu lần gió dữ hút tôi
trong buồng kín bỗng nghe cuồng nộ
tôi vùng lên tung gió xông ra
nháo nhác trông, tưởng nghiêng ngửa sơn hà
may biết mấy, trăng vẫn còn nguyên đó
trăng vời vợi giữa càn khôn lộng gió
trăng nhìn tôi: trăng đó có tôi đây
trên mảnh vườn xưa, giờ tan tác mây bay
giờ nơi đó là gò hoang ? là ruộng lúa ?
là hang cáo ? ngách chồn ? lơ thơ cỏ úa ?
giờ đêm đêm vò võ thâu canh
trăng thẩn thơ giương con mắt lạnh tìm
kiếm một mình
của chúng ta một thời đã mất
còn chúng ta, em ơi, hãy quên tất, quên tất
thời gian đắc thắng đang cười khành khạch sau lưng
thời gian đuổi ta, mép nước đã gần
quên đi, quên đi, em. Nhớ làm chi nữa ?
trên mảnh đất vườn xưa đất lại nguyên chất đất,
đá trở về phận đá…
em ơi, đất đá xưa đã trút cạn linh hồn
Võ Phiến
(Văn Học, USA số 78 tháng 10 năm 1992)