Người đàn ông rón rén bước đến cửa phòng, xoay nhẹ nắm cửa. Cánh cửa hé ra không một tiếng động. Chàng thò đầu nhìn vàọ Mớ tóc đen dài và một phần lưng là tất cả những gì của nàng mà chàng có thể nhìn thấy trong vùng sáng mù mờ của căn phòng. Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, chàng cúi xuống nhấc chiếc vali dọ dẫm đi xuống cầu thang.
Chai rượu vang cạn quá nửa và mấy lon bia rỗng nằm lỏng chỏng trên chiếc bàn cà phê bừa bộn những sách báọ Chai rượu thuộc về phần nàng và mấy lon bia là của chàng. "Them guys vs. us guys," chàng nhớ mình đã cười cợt bảo nàng. Chàng cúi nhìn đồng hồ taỵ Sáu giờ năm phút. Máy bay sẽ cất cánh vào lúc tám giờ sáng, và phi trường thì cách nơi chàng đang ở khoảng nửa tiếng đồng hồ lái xẹ Còn đủ thì giờ để làm một điều gì đó - cho nàng.
Mắt chàng lang thang trên mớ đồ đạc trong phòng khách, trên căn bếp nhỏ xíu, trên bức vách nơi có treo những bức tranh nhỏ, trên chiếc cầu thang dẫn đến cánh cửa phòng vừa mới được mở ra và khép lại mấy phút trước đó. Chàng muốn ghi nhận vùng không gian chưa quen thuộc mà đã sắp lạ lùng này một lần nữa trước khi ra đi. Chiếc vali và cái túi xách nhỏ đã được đưa vào trong chiếc xe màu xanh đậm, và bây giờ thì chỉ còn có chàng và cánh cửa ra vào mà khi đóng lại chàng sẽ không còn mở ra được nữa. Trừ phi chàng bấm vào cái nút chuông nhỏ ở cạnh cửa để đánh thức nàng, điều mà chàng sẽ không làm. Rồi cánh cửa cũng được đóng lại, ngại ngần.
Ngôi nhà nằm chênh vênh trên con dốc nhỏ ở bìa rừng. Con đường nhỏ tráng xi măng ngoằn ngoèo chạy ngang qua nhà nàng, dẫn đến bãi cỏ tiếp giáp với khu rừng và dừng lại ở đó. Chàng dẫm lên đám cỏ còn ướt sương đêm, bước vào khu rừng vắng đang sáng dần lên cùng với bình minh. Chàng nhìn quanh tìm con suối, mà theo lời nàng, nằm quanh quất đâu đọ Nàng đã không thực hiện lời hứa dẫn chàng đi thăm dòng suối nhỏ và những cây hoa dại mọc lẩn lút trong khu rừng. Bây giờ thì chàng đã hiều vì sao. Rồi chàng cũng nhìn thấy con suối, giòng nước trong chảy êm đềm giữa đôi bờ phủ đầy cỏ xanh và những bụi cây nhỏ trong cái "góc rừng" mà nàng đã kể cho chàng nghe trong một bức thư, và đã giận chàng dến mấy ngày khi chàng bảo nàng có khiếu viết tiểu thuyết diễm tình!
"Cánh rừng nằm khuất sau một con đường nhỏ chạy vòng từ ngoài lộ. Con đường dẫn vào bắt qua một con suối nhỏ len lỏi giữa cánh rừng. Vào đầu mùa mưa, nước đầy lòng suối, chảy qua những kẽ đá sỏi lởm chởm và nhiều rong rêu hai bên bợ Suối trầm tư lờ lửng vào mùa cạn và róc rách vui tươi vào những tháng mưa. Có những mùa mưa nước đổ về quá nhiều, từ trong nhà nghe như có tiếng thác đổ, nước cuồn cuộn ào ạt chảy xiết như muốn trôi luôn cả bờ. Ðó là những mùa mưa dữ có điềm báo sẽ có trận lụt từ các dòng sông tràn ứ đổ vào đồng bằng. Con suối vào những năm đó cũng hung bạo dữ dội như các dòng sông lớn, nước không êm ả hiền lành bình thản mà nước hung dữ gầm gừ như muốn cuốn trôi tất cạ Mùa cạn, nước suối ri rỉ, nước suối rưng rưng... Mùa mưa, nước suối sôi nổi và bộc lộ nhiều cá tính của thiên nhiên. Ðầu mùa xuân, rừng khô nảy lộc xanh bừng sáng chỉ sau trận mưa qua đêm, như các mạch sống đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chực chờ cơ hội xuất hiện. Cánh rừng bừng sáng mầu xanh ngọc thạch, nõn nà. Ði dọc theo con suối, những thân cây dương và maple khô khốc mùa đông tỉnh dậy, hoa dại lấm tấm mầu vàng trên cỏ, ẩn thoáng trong bụi cây những cánh iris mầu tím e ấp nở, hoa dại lan man dò dẫm ra tận mé rừng."
"Ở đây ít tiếng động, chỉ có tiếng thiên nhiên, tiếng gió, tiếng chim, tiếng không gian thơ. Khoảng chiều, trang trại cạnh nhà hực lên một mầu nắng kỳ lạ, nhất là vào mùa thu. Nắng xiên khoai hiu hắt và não nùng. Ðàn bò ngựa thả rông nhẩn nha tư lự ngắm trời chiều, kêu những tiếng ậm ừ gọi nhau. Vào giữa khuya, thỉnh thoảng rúc lên tiếng còi tầu xe lửa của một chuyến tầu chở hàng đêm xuyên bang. Con đường hoả xa không biết nằm ở đâu, chỉ nghe tiếng những con tầu lặng lẽ mở cuộc hành trình thâu đêm."
Khi chàng trở về lại trước nhà nàng, những giọt sương trên nhánh cây nhỏ chàng hái từ khu rừng đã rơi rụng gần hết. Chàng cẩn thận gắn nhánh cây vào khe hở giữa khung và cánh cửa, lùi lại ngắm nghíạ Tia nắng đầu tiên của ngày làm lấp lánh giọt sương duy nhất còn đọng lại trên chiếc lá màu lục nõn. Chàng ngước nhìn lên, khung cửa sổ phòng nàng vẫn đóng im ỉm. Chàng bước vào xe, lái đi. Căn nhà nhỏ trên con dốc bìa rừng lùi dần và khuất đi sau một khúc quanh. Và giọt sương từ ly cũng hết lấp lánh, nó đã rơi xuống.
Chàng đến thành phố này vài hôm trước. Mỗi năm chàng vẫn tham dự những khóa tu nghiệp ngắn hạn như vậỵ Chàng đã có thể ghi danh cho lớp học ở một thành phố miền Ðông Bắc, nơi có vài người bạn quen biết mà chàng muốn ghé thăm, nếu chàng không nhận được cú điện thoại của nàng vài tuần trước đó. Ðã lâu lắm nàng không gọi đến. Lần cuối cùng cách đây hơn một năm, và câu chuyện xoay quanh một nhân vật thứ ba tên Quân, người chàng chưa gặp bao giờ nhưng có khả năng biến chàng thành một kẻ thừa thãi trong quan hệ tình cảm nàng. Trong lần điện đàm mới đây, khi được hỏi về Quân, nàng buồn rầu cho biết Quân đã qua đời trong một tai nạn. Nàng không nói rõ về cái biến cố đọ Cùng với nỗi ngỡ ngàng, một chút hy vọng dấy lên trong lòng chàng. Lúc gác điện thoại, chàng nghe mình đang tự rủa thầm, "thằng đểu cáng!"
Căn nhà nhỏ hai phòng nằm trong một vùng ngoại ô yên tĩnh cạnh khu rừng ở phía Ðông Bắc của thành phố. Mặc dù đã được chỉ dẫn khá kỹ lưỡng, chàng cũng hai lần lạc lối trước khi đến được nơi đâỵ Chàng vẫn có cái cảm giác bất an lái xe trên những tuyến đường không quen thuộc. Khung cảnh lạ và sự không biết chắc con đường trước mặt sẽ đưa mình đến đâu! Nàng xuất hiện ở phía sau khung cửa mở một nửa, nụ cười dịu dàng và u buồn, đúng như tình thế cho phép. Cánh cửa khép lại nhanh chóng và họ ngồi đối diện nhau ở phòng khách. Cuộc đối thoại bắt đầu, nhỏ nhẹ, nhát gừng, và ngoài kia, hoàng hôn đang xuống dần trên cánh rừng phía sau nhà.
Ðã có một lúc giữa buổi nói chuyện chàng cảm thấy mình đang ở vào một tình thế tuyệt vọng. Những câu hỏi, những câu trả lời nhạt thếch, mòn nhẵn. Lan khỏe không. Dạ khỏẹ Anh đi đường xa chắc mệt lắm hợ Vẫn đi làm đềụ Ờ, anh cũi quan hệ với nàng. Mà đã như vậy thì làm sao chàng còn biết được điều gì!
Cuối cùng chàng cất tiếng trả lời, giọng buồn rầu:
--"Anh có bao giờ bắt kịp Lan đâu!"
Quán ăn đông nghẹt những người! Cả ngôi quán, chỉ có khu nhà bếp là rộng hơn hết. Thực khách đứng thành hàng trước quầy, chờ đến phiên mình đặt thức ăn. Một đám khách khác đứng chen chúc dọc theo mấy bức vách bao lấy khu quầy chúi mũi vào mấy chiếc mâm tròn đựng đầy hải sản ăn uống nhồm nhoàm. Chàng đưa tay đón lấy chiếc mâm kim loại đựng đầy những con crawfish đỏ au từ cô nhân viên bán hàng, len lỏi qua hàng rào người bước ra phía ngoàị Nàng đứng tựa người vào bức vách gần chỗ để mấy hũ ketchup, mustard, và tiêu muối lỉnh kỉnh, cặp mắt giận dữ nhìn trừng trừng vào chiếc bàn gỗ thấp ngay phía trước. Chàng bước đến cạnh nàng, tựa lưng vào vách, hai tay khệ nệ ôm chiếc mâm thức ăn bốc khói ngào ngạt, bắt chước nàng đưa cặp mắt giận dữ nhìn hai người thực khách đang chiếm ngụ chiếc bàn ăn quý giá. Cặp vợ chồng người bản xứ đứng tuổi đang ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn, loay hoay ăn uống. Thỉnh thoảng ông chồng lại len lén nhìn lên phía hai người, vẻ áy náy như đang làm chuyện phi pháp. Cuối cùng họ cũng ăn xong. Người chồng đứng lên, đưa tay chỉ vào chiếc bàn làm một cử chỉ mời mọc. Nàng nhoẻn miệng cười rất tươi, mở lời cám ơn một cách lịch thiệp làm như cách đây mấy phút ai đó chứ không phải nàng đã cố tình " ám" họ.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ. Lúc hai người đứng dậy, chàng lịch sự đưa tay chỉ vào chiếc bàn trống mời mọc cặp tình nhân trẻ tự nãy giờ đứng tựa vách tường kề tai nhau thì thầm những điều mà chàng cho rằng không gì khác hơn là những lời rủa xả chàng và nàng. Nàng quay lại nhìn chàng cười lém lỉnh khi cô gái nhoẻn miệng cười thật tươi nói cám ơn. Nàng đã lấy lại vẻ liến thoắng, tinh nghịch như lúc hai người mới quen biết nhau mấy năm về trước. Ngày hôm qua, nàng đã gọi đến khách sạn nơi chàng đang ở trọ, bảo rằng chàng có thể dọn đến ở nhà nàng trước ngày ra vệ "Nhà Lan còn một phòng trống, anh có thể đến ở một đêm, nếu anh không chệ" Tất nhiên là chàng không chệ Chàng chẳng bao giờ dám chê bai nàng điều gì!
Trên đường về, chàng ghé vào một tiệm liquor để mua vài thứ thức uống. Lúc khệ nệ ôm mấy túi giấy dựng thức uống ra xe, chàng cằn nhằn:
--"Xứ gì mà kỳ cục, mới chín giờ tối mà liquor đóng cửa hết trơn. Ði mãi mới mua được vài món."
--"Anh không biết sao ? Mấy chỗ lúc nãy anh đi qua là dry zone, tiệm bán rượu đóng cửa sớm."
Chàng giả vờ ngạc nhiên, kêu lên:
--"Dry zone! Vùng khô ráo hở ? Trời mưa tầm tã suốt buổi chiều hôm nay ở khu anh đi học cơ mà!"
--"Lan biết mà. Mưa lớn như vậy thế nào con suối cạnh nhà cũng đầy nước cho mà xem..."
Giọng nàng chìm đi trong tiếng máy xe ầm ĩ.
Mớ sách báo bừa bộn trên chiếc bàn cà phê nhỏ được dẹp qua một bên, lấy chỗ cho mấy lon bia và chai rượu vang. Lúc nãy, nàng tò mò hỏi khi thấy chàng lôi ra từ mấy cái túi giấy xâu bia và chai rượu vang đỏ.
--"Tại sao anh mua tùm lum chi vậy?"
--"Rượu vang cho Lan, bia cho anh. Lan vẫn còn thích loại vang này chứ?"
--"Anh cũng nhớ dai đấy nhỉ! Anh không uống với Lan sao ? "
--"Ồ không! Us guys uống rượu vang, đọc tạp chí. Them guys uống bia và đọc nhật trình," chàng cười cợt trả lời.
--"Chứ không phải anh muốn Lan uống hết chai rượu một mình cho chóng say hay sao ? "
Chàng không biết phải trả lời làm sao . Nếu mà chàng có thể làm cho nàng say được!
Bây giờ chai rượu vang đã cạn một nửa và xâu bia cũng sắp hết mà chàng vẫn chưa nói được điều gì cho ra hồn. Chàng bối rối nhìn nàng ngồi dựa thoải mái ở một góc của chiếc sofa, những móng tay nhọn gõ lách cách vào thành ly thủy tinh, chờ đợi một cách kiên nhẫn. Cuối cùng rồi chàng cũng lên tiếng, chẳng ăn nhập vào đâu:
--"Lan nói đúng đấỵ"
Nàng hơi cựa quậy một chút, đổi tay cầm ly, ậm ừ:
--"Vậy sao ? "
--"Anh thì lúc nào cũng trễ tràng. Nơi anh ở trễ hơn nơi đây những hai múi giờ. Lúc Lan chào đón bình minh, nơi anh vẫn còn là đêm tốị Anh e rằng mình chẳng bao giờ có cơ hội bắt kịp Lan."
Chàng thở phàọ Nói ra xong rồi thì mới thấy cũng không khó khăn gì mấy!
Nàng đặt chiếc ly nhỏ xuống bàn, trả lời dịu dàng:
--"Anh đi về hướng mặt trời mọc, đi mãi thì sẽ có lúc gặp Lan thôị"
Chàng lẩm nhẩm tính toán, hướng mặt trời mọc là hướng Ðông. Thành phố này cách hai ngàn dặm về phía Ðông nơi chàng cư trụ Nhưng mà chẳng phải chàng đang ở đây, phía mặt trời mọc hay sao ?
--"Chẳng phải anh đang ở phía mặt trời mọc hay sao ?" Chàng lập lại ý nghĩ của mình thành tiếng.
--"Nhưng anh sẽ ra đi về phía mặt trời lặn ngày mai, anh quên rồi sao ? "
Phải rồi, ngày mai chàng sẽ trở về nơi chàng đã ra đi . Ở đó có những điều buộc chàng phải trở về. Có những hệ lụy chàng phải đương đầụ Có những thúc bách của đời sống chàng phải giải quyết. Chàng đứng dậy, bước đến cạnh nàng, cúi xuống hỏi nhỏ:
--"Có khi nào em nghĩ em sẽ đi cùng với mặt trời, về nơi nó sẽ lặn xuống, ở đó có anh chờ em trong hoàng hôn?"
Tự dưng chàng cảm thấy mình can đảm vô cùng. Chàng đã gọi nàng bằng em, đã hỏi nàng điều chàng chưa bao giờ dám hỏị Nhưng có lẽ cũng chẳng đi đến đâu, cái can đảm muộn màng của chàng. Bởi vì nàng vừa lắc đầu! Nàng lắc đầu, đưa hai tay ôm mặt. Lúc nàng buông tay ra, những giọt lệ lóng lánh ứa ra từ đôi hàng mi khép. Chàng bối rối vô cùng. Tại sao nàng khóc? Tại sao nàng lắc đầu từ chối lời mời mọc của chàng rồi lại rơi lể Những giọt nước mắt lóng lánh lại tiếp tục lăn dài trên khuôn mặt nàng! Và cái hộp khăn giấy quái quỉ nằm ở đâu chàng tìm mãi không thấy! Chàng cuống quýt cúi xuống uống những giọt nước mắt quý giá ấỵ Chàng uống, uống mãị Tự dưng chàng khát nước quá đỗi! Những giọt nước mắt không những không làm dịu cơn khát mà còn làm cho môi miệng chàng khô queo, nóng bỏng. Rồi chàng thấy căp môi ngon màu táo chín của nàng ở gần đọ Chàng biết nước mắt không ứa ra từ đó, nhưng đã nói chàng đang khát nước quá đỗi nên đã không dừng lại được. Khó có ai dừng lại được! Chàng hôn lên môi nàng, ngấu nghiến. rong khoảnh khắc, chàng thấy mình như cánh buồm căng gió trên con thuyền nàng, và mặt thảm mịn màng của căn phòng khách đang dậy sóng. Những con sóng ngây ngất, dồn dập tràn tới không ngừng, mỗi lúc một cao mãi lên, rộng mãi ra, gào réo, xô đẩy nhau, vây bủa chung quanh hai người làm chàng muốn nghẹt thợ Và từ xa, lừng lững kéo đến ngọn sóng thần đen mướt như nhung và hung bạo như lốc xoáỵ Ngọn sóng thần kéo đến ào ào, mãnh liệt không có gì ngăn cản nổi! Chàng nhắm nghiền mắt lại, người căng thẳng như cánh cung, chờ đợi ngọn sóng tràn đến, cuốn lấy cả hai ném vào vùng giông bão sâu hun hút, cao thăm thẳm, và xa tít tắp. Ngọn sóng thần hung bạo, đen mướt, và êm như nhung đã không đến! Nó đã dừng lại ở cái nơi không thể dừng lại được, im sững, rồi tan biến đi như một giấc mơ! Chàng ngơ ngác, bối rối, vô cùng bối rốị Chàng không biết mình đã làm điều gì không đúng. Chàng cảm thấy hổ thẹn và buồn bã, chỉ muốn chết đi cho rồi!
Bỗng dưng chàng nghe tiếng nàng hỏi, âm hưởng lạ lùng:
--"Anh có nghe gì không?"
Chàng có nghe thấy gì đâu ngoài tiếng thở dồn dập của ngọn sóng thần đang kéo đến rồi bỗng dưng tan biến đi không dấu vết.
--"Anh nghe đi, nghe cho kỹ," nàng lại lên tiếng thúc dục.
Chàng nghiêng đầu lắng nghẹ Quả thực có tiếng động ở ngoài kia, ầm ì, róc rách, sôi réọ Tiếng của con suối nhỏ trong rừng đang thức dậy! Nhất định là cơn mưa giông tầm tã buổi chiều đã tràn ngập thượng nguồn của con suối, và giòng nước lũ đã biến giòng suối hiền lành trở nên một giòng thác sôi động, hiểm nghèo, và tàn ác! Bởi vì chính nó đã làm khựng lại ngọn sóng thần của nhục cảm, đã đánh dạt đi cái hy vọng mở ra cánh cửa lòng bí hiểm của người chàng yêu! Chàng càu nhàu bực bội:
--"Thì chỉ là tiếng réo của con suối ngu xuẩn chứ có gì lạ lùng đâu ? "
--"Anh đừng có nguyền rủa con suối . Nó vô tộị Có phải nó giết Quân đâu!"
Thì ra không phải chỉ con suối thô lỗ mà còn cả bóng ma của người tình vắn sộ Chàng sắp điên lên, cố giữ giọng nhỏ nhẹ nhưng vẫn không giấu được vẻ giận dữ:
--"Không phải con suối thì còn ai vào đây?"
--"Em!" Có tiếng nàng vọng ra như từ một chiều không gian nào khác.
--"Em điên rồi!" Chàng kêu lên, đau đớn, sợ hãi, tuyệt vọng.
Quân yêu nàng, điều này không còn nghi ngờ gì nữạ Mỗi lần đến thăm, Quân thường ghé vào khu rừng cạnh nhà nàng hái mang vào một cành holly, thánh hoa, có những chùm trái li ti màu đọ Những đóa hoa tim tí hon, Quân bảo nàng như vậỵ Cành holly trở nên biểu tượng của mối tình mà Quân dành cho nàng. Thánh hoa cho nàng khi nàng buồn. Thánh hoa cho nàng khi nàng vui . Thánh hoa cho nàng khi nàng giận. Nhưng mà điều này có liên quan gì đến nàng và cái chết của Quân? Chàng hỏi nàng.
--"Ba tuần sau ngày hứa hôn, em bảo Quân một điều làm Quân rất buồn."
--" ..."
--"Em bảo là em đã lầm. Em không yêu Quân! Quân ngồi lặng người một lúc rồi đứng dậy đi về phía khu rừng. Quân bảo sẽ tìm cho em một cành thánh hoa thật đẹp, đẹp hơn bất cứ cành thánh hoa nào trên thế gian nàỵ Trước đó, những cơn mưa giông rất lớn đã đổ xuống vùng nàỵ"
Và Quân không bao giờ trở lại, điều này thì chàng đã biết rồi . Chàng ôm nàng vào lòng vỗ về. Nàng run rẩy, sướt mướt như con chim nhỏ yếu đuối và đầy mặc cảm tội lỗị Chàng mang nàng vào giường, đắp tấm chăn mỏng lên người nàng, vặn thấp xuống ngọn đèn ngủ, ngần ngừ một chút, rồi đi về phòng mình. Chàng biết mình đã đánh mất cơ hội hỏi nàng về cái người đã làm cho nàng từ chối mối tình tha thiết của Quân. Cũng tại chàng yêu nàng quá đỗi nên không nỡ chất vấn nàng đó thôi! Chàng thao thức cho đến gần sáng, và chỉ thiếp đi được một chút khi tiếng còi xe lửa của con tàu xuyên bang vọng lên trong đêm khuya, não nùng.
Lúc thức giấc, người đàn bà biết rằng chàng đã rời đi . Nàng khoác lên người chiếc áo khoác mỏng, bước xuống cầu thang. Chồng sách báo nằm ngay ngắn trên chiếc bàn cà phê, những vỏ bia ngổn ngang và chai rượu vang uống dở đã biến mất. Ánh nắng mai len lỏi qua khe hở của tấm sáo trên khung cửa sổ, vẻ những vệt nắng vàng tươi trên tấm thảm mịn. Nàng mở tung cánh cửa ra vàọ Nắng ùa tới làm nàng lóa mắt. Cùng với nắng mai, một cành thánh hoa nhỏ rơi xuống cạnh chân nàng. Ðã lâu lắm rồi không có ai mang về cho nàng những nụ hoa tim đỏ li ti như thế nàỵ
Nàng ngồi trên đám cỏ xanh cạnh bờ suối . Thánh hoa mọc đầy dẫy chung quanh chỗ nàng. Trên tay nàng cũng có một nhánh nhỏ, nàng mang theo từ nhà. Nàng ngắt một chiếc lá xanh, thả vào dòng suối bây giờ đã trở lại dáng vẻ hiền hòa quen thuộc của nọ Cánh lá bập bềnh trôi đi. Rồi một cánh lá nữa. Rồi những chùm hoa nhỏ li ti màu đỏ cũng bập bềnh trôi theo giòng nước. Mọi thứ trong khu rừng này đều trôi đi cùng với tháng ngàỵ Những cành cây thay lá từng mùa, những nụ hoa mới nở không phải là những nụ hoa năm xưa. Và nay cả con suối, giòng nước đang chảy qua không phải là giòng nước đã có lần cuốn đi thân xác của Quân! Mọi thứ đều thay đổi, đều ra đi về một nơi chốn nào đó. Chỉ có nàng bất động, trơ trọi với nỗi muộn phiền đã bao lâu nay!
Ném cành thánh hoa trơ trụi xuống giòng suối, nàng đứng dậy đi ra khỏi khu rừng. Mặt trời đã lên khá cao, và con đường xi măng ngoằn ngoèo tràn ngập nắng mớị Nàng bỗng nghĩ đến một chuyến đi xa. Nàng chưa biết mình sẽ đi đâu. Có thể nàng sẽ đi theo ánh mặt trời, đến tận nơi mà nó sẽ lặn xuống ở cuối ngàỵ Chàng sẽ chờ nàng ở đó, chàng đã nói như vậỵ
Phùng Nguyễn
tháng sáu 96