Nỗi niềm
Anh ạ, có bao điều em muốn nói
lời ngập ngừng, lời không thốt nên câu
như bức tranh chưa vẽ ngại phai màu
ngày chưa hết sợ màn đêm buông phủ
có những buổi chiều nhìn mưa ủ rủ
mây xám một trời, sầu ngập hồn ai
từng đợt mưa rơi khi vắn khi dài
làm trĩu nặng bao cành xơ xác lá
và còn đây nữa cảnh đời rộn rã
ngày hạ qua mang theo nắng chói chang
những đóa hướng dương ngạo nghễ rực vàng
đêm hớn hở muôn ngàn sao lấp lánh
có áng mây sầu bơ vơ không cánh
lững lờ trôi cho hết kiếp tương tư
có nghĩa gì đâu, chỉ giọt lệ dư
sẽ khô vội khi về làn gió nhẹ
nghe đâu đây có tiếng cười rất khẻ
của tháng năm xa, của phút giây gần
của thoáng xao lòng, của chút bâng khuâng
của lãng đãng giữa đôi bờ mộng, thực
đêm vẫn sâu một màu đen rưng rức
có tiếng đàn trầm cung bậc xa xôi
từng chuỗi âm thanh réo rắt gọi mời
làm sống lại khu phố nghèo im vắng
có hơi thở ngập ngừng tìm tĩnh lặng
cố xua bao dòng ký ức luân lưu
con ốc nhỏ thu mình nơi trú ẩn
tiếng sóng dập dồn bãi cát hoang vu
vẫn còn đây bao điều em muốn nói
chuyện nắng mưa, chuyện thời tiết trái mùa
chuyện trần gian được mất hơn thua
sinh tử, đi về, chia lìa tan tác
chuyện vớ vẩn ngu ngơ nhưng rất thật
như mặt trời vẫn mọc mỗi sớm mai
không có anh, em biết tỏ cùng ai
…
mây nước mông lung
anh ở chốn nào
anh còn đó không
anh ở chốn nào
anh còn đó không
hay đã hững hờ bước vội.
sao rơi
(Trong "Thơ không đặt tựa 7")