Trái tim tôi không nhiều phép lạ
Trái tim tôi không nhiều phép lạ
Cho nên tan tác thuở yêu người
Mặt trời đến thản nhiên như khách
Hoàng hôn về cũng chẳng giúp chi tôi
Có khi nuôi huyễn mộng trong lòng
Để mỗi lúc linh hồn thao thức
Mênh mang sầu ẩn hiện bên trong
Trời mênh mông đất rộng vô cùng
Trái tim tôi nhiều khi nhỏ bé
Gieo những hạt ngỡ đâu có thể
Không nảy mầm cây chết tự khi gieo
Nhìn con sông nước chảy qua nhiều
Nhìn trời thấy mây bay vô kể
Bóng tôi in lên tường không rõ
Chỉ lung linh là bởi vì sao
Tôi hay buồn là bởi vì đâu
Xua viễn mộng ra khỏi đời không dễ
Cài vào đấy thật tình rất khó
Như đa mang từ thuở yêu người
Trái tim tôi nhiều khi trong trắng
Ngây thơ như ngọn cỏ trên đồi
Giọt sương bé trên cành buổi sáng
Dòng nước hiền cứ thế lặng lờ trôi
Và nhiều khi trái tim nổi sóng
Gây thành tổn thất khó cưu mang
Đất và trời thấy gần nhau lắm
Mà xa nhau cho hết cõi vô cùng!
Cao Thoại Châu
28-9-2011