có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Thứ Tư, tháng 7 13, 2011

Lời Hẹn Ước



Lời Hẹn Ước 

Anh nghe như có quanh đây muôn nghìn cánh cửa
Nhanh thật nhanh
Mở toang cùng một lúc.
Ánh sáng ùa tràn
Ánh sáng âm vang
Như đến tự thiên đường nghe nói có.
Em bổi hổi nhận ra anh, sững lặng hồi lâu và rồi khóc rạng rỡ.
Thế giới bặt im
Hướng nhìn em ngưỡng mộ.
Thời gian loang loáng vào ra cửa kiếng múi xoay tròn
Thời gian tất bật lên xuống cầu thang xoáy mải miết
Thời gian ...
Thời gian lặng thầm khuân đặt giữa đôi ta
Tấm bảng đồng chói rạng
Vỗ sâu lời hẹn ước thốt lên từ một kiếp xa xăm
Em bổi hổi nhận ra anh ...
Bao giờ người nữ cũng chờ đợi,
Bao giờ người nam cũng quay về,
Chuyện tự ngàn xưa ...
Hãy đinh ninh có một tình yêu đủ với một đời người,
Một tình yêu thay được mọi thiếu thốn
Dù qua bao nhiêu lần dời đổi tủ giường,
Bao nhiêu lần chết đi và tái sinh.
Em đã chẳng từng nghe
Cát bụi òa lên thăm thẳm nỗi buồn thương không định tính
Khi giữa dòng đời tán tụ ngược xuôi
Chợt có tiếng một người gọi vội một người
Không biết phải mình chăng?
Em khóc một thời cách biệt,
Em khóc một lần trùng phùng,
Khóc rạng rỡ ...
Khóc như để dỗ mình
Khóc cho rã tan đời không hối tiếc
Khóc chừng rung động cả thiêng liêng ...
Khóc trong phòng, khóc ngoài phố,
Khóc nơi đây hay khóc nơi nao,
Em cần chi lý tới
Khi mà em phải khóc, khóc không ngờ
Những dòng lệ chừng chẳng của riêng em ...
Ta gặp nhau, gặp lại nhau rồi ...
Cũng có lúc thời gian thật khả ái
Mang trả ta chút ít những hao mòn
Lâu đời quá đến không còn dám nhớ.
Em nhận ra anh, anh nhận ra em
Giữa bao nhiêu khuôn mặt nhạt nhòa hiện biến hiện,
Công việc rộn ràng,
Điện thoại tới tấp ...
Em nhận ra anh, anh nhận ra em,
Bàng hoàng hai hạt cát
Từng rời xa bay giạt suốt thiên thu
Mịt mùng vô vọng.
Em nhận ra anh, anh nhận ra em,
Ta không còn thường nhật nữa ...
Những đóa hoa vờn bay nhởn nhơ,
Những trang giấy thành chim, thành bướm
Ô đủ bốn mùa rộn rã dung nhan em
Như một cõi đất trời không giới hạn
Mà anh đã một mình ủ rũ đi qua
Mong tìm gặp chân hình anh thất lạc.
Ôi dung nhan em, khuôn mặt khác của hồn anh,
Một khuôn mặt không ai ngoài biết được,
Anh nhìn vào, nước mắt đột nhiên tuôn,
Vỡ tất cả những gì không tiết lộ.
Em yêu anh đằm thắm xót xa
Như bàn tay ( ......... ) của người em gai nhỏ
Mơn phủi ngực áo anh bám thảm bụi đường xa,
Vuốt gỡ mặt mày anh dính buồn gió cõi lộng.
Em yêu anh đằm thắm xót xa
Tưởng tượng anh còm cõi vác âm thầm
Từng ấy nhục nhằn
Đi chân đất băng qua miền đá chởm.
Em yêu anh đằm thắm xót xa
Như lượn sóng vỗ về bãi cát cháy
Như đầu cây quặn gió đêm trăng suông
Như hạnh phúc của những người tình gặp gỡ muộn.
Anh yêu em dịu dàng buồn bã
Luyến tiếc cho em từng mất mát khôn nguôi,
Từng mất mát giữa muôn trùng gió cát
Thủa em còn lặn lội kiếm tìm anh.
Anh yêu em dịu dàng buồn bã
Như chỉ cốt đền bù
Những gì em thiếu vắng
Đền bù cho kịp trước ngày mai.
Anh yêu em dịu dàng buồn bã
Như hoặc anh hoặc em không còn nữa trên đời ...
Biển bất định,
Gió suy kiệt ngoài quãng trống xa xôi.
Anh hối hả đốt hực tim anh
Như đốt củi còn xanh
Cháy rên rỉ và ứa ràn nước mắt.
Đôi khi ta phải đốt tim mình
Để biết ta còn một thứ gì cũng đáng kể,
Bằng vào nỗi đớn đau
Sừng sững khí phách.
Đôi khi ta phải vượt những vành đai trắng của thường tình
Vây chật đời người
Đến một miền không thuộc đất
Như những cặp tình nhân của Chagall.
Đôi khi ta phải tin
Không cần hỏi đúng sai
Rằng mỗi người yêu chỉ một lần
Như sống chết.
Nhớ hôm trước anh ra ngoài bãi sụp
Nhìn dòng sông đã chuyển lòng xưa
Tiện mắt, nhìn luôn con nước mới,
Khóc mê man mong hả nhục nhằn
Không hả được.
Sao em còn ra đó tìm anh
Lay anh dậy
Rủ anh về
Đạp vô thường đổ nát mà đi
Ngắt cho em một cành bông cỏ ngoài tầm,
Ứa nước mắt
Tiên cảm ngày chiếc võng treo không,
Ấm trà để nguội
Lối đi rêu
Hoa mận rụng rồi đến trái mận rụng.
Trang sách nào anh đọc cho em nghe,
Trang sách đó thuộc về em
Dẫu có như chiếc áo lỗi thời
Quẳng bỏ được,
Cũng mong em gấp đó để dành
Mai kia còn giở lại
Đọc một mình bên ánh lửa tàn đông
Nghe như chính thiên thu nào nhắc nhở
Về đôi điều em chẳng nỡ quên đi.
Anh yêu em thuần khiết than thở
Như đứa bé hồn vần vụ mộng
Yêu qua truyền thuyết một khu rừng
Suốt tuổi nhỏ hằng mơ ước đến ...
Khi lớn lên, có dịp lại không vào
E chỉ gặp toàn cây lá lan man
Như quyển sách mà mình quá tuổi đọc.
Anh yêu em, đứng cách khoảng mà yêu,
Yêu mãi mãi
và chân hình ãnh mãi mãi ở đằng xa
Thấy loáng thoáng như tiền thân mang máng nhớ.
Anh yêu em không màng đến chia lìa ...
Đây hay đó cũng đều như thế cả
Gần chẳng gần hơn, xa chẳng xa hơn.
Thời gian ...
Chúng ta chỉ còn cần một chút nữa kiên trì,
Tấm bảng đồng kia sẽ được cất về một kiếp khác.

Tô Thùy Yên