Ain' t missing you I ain' t missing you I ain' t missing you I can lie to myself ... John Waite *
Vào một ngày cuối tháng Hai, mối quan hệ bị cắt đứt. Lỗi về phía người đàn ông, nhất định là như vậy. Trong quá trình quen biết nhau, gã đã bằng cách này hay cách khác nhiều lần đưa cả hai vào một tình thế rất khó khăn. Người đàn ông ngang bướng và thẳng thừng đến độ sỗ sàng; cách diễn đạt của gã thẳng băng như rìu bổ củi, ít khi nghe lọt lỗ tai. Người đàn bà luôn than phiền về tính khí ngang tàng của người đàn ông, và chỉ trong vòng ba tháng sau khi mối quan hệ được thiết lập, nàng đã giận gã chừng mươi lần. Tình hình xấu đến nỗi người đàn bà sẽ tức khắc lui vào vị trí phòng vệ mỗi khi gã bỗng tỏ ra dịu dàng với nàng. Ðến lượt phản ứng của nàng khiến người đàn ông càng lúc càng cảm thấy không nên để cho nàng nhìn thấy cái " phần mềm" của mình.
Không thể nói là người đàn ông không cố tình làm như thế, nhưng không hẳn gã thực sự muốn như thế. Ngay từ buổi đầu của mối quan hệ không bình thường này, gã đã quyết định sẽ không nhượng bộ người đàn bà một chút nào hết. Trong khối óc ngu muội của gã, một người đàn bà độc thân xinh đẹp và thông minh như nàng nhất định đã nghe thừa mứa những lời khen tặng ý nhị, khôn khéo từ những người bạn khác phái hào hoa và lịch sự của mình. Tội gì phải đương đầu với sở trường của người khác, gã tự nhủ. Hơn nữa, không thể để những lời đường mật của đám đàn ông miệng trơn như bôi mỡ này tiếp tục làm hư hỏng nàng. Những lời lẽ du dương sẽ có lúc ngấm vào huyết quản và biến thành một phần không thể tách rời của khối chất lỏng màu đỏ nuôi dưỡng cơ thể nàng. Trên cơ sở lý luận nặng tính khoa học hiện đại này, gã biến những lần nói chuyện thành một cuộc trao đổi tư duy không có kết thúc, ở đó gã cãi cọ không mệt mỏi với người đàn bà về những điều có thể hoặc không có thể và nên hoặc không nên tranh luận. Và cảm thấy yên tâm, bởi vì gã có trách nhiệm mở ra cho nàng cánh cửa của một thế giới khác, trong đó không có điều không thể nói ra được, không có sự thực nào không thể chịu đựng được.
Vậy mà như một phép lạ, quan hệ khó khăn, gập ghềnh của họ vẫn sống sót sau nhiều ngày tháng. Phải ghi nhận rằng phần lớn nhờ vào sự cố gắng đến từ phía người đàn bà. Nàng, với sự kiên nhẫn không thể giải thích được, chịu đựng nhiều lần những chỉ trích thẳng thừng, không kiêng dè từ người đàn ông ngang ngược, và chấp nhận những biệt hiệu không dễ thương chút nào do gã gán cho. Chưa ai dám gọi nàng là con gà nuốt dây thun, người đàn bà than thở. Tuy nhiên, có những biên giới ngôn ngữ mà nàng không cho phép gã vượt qua. Có lần người đàn ông than phiền nàng cho gã leo cây, không vào liên mạng nói chuyện với gã đúng như giờ giấc đã định. Phản ứng nghiêm khắc của nàng thực tình làm gã ngạc nhiên. Leo cây có thể gợi ra một hình ảnh xấu ư? Ngày còn nhỏ gã vẫn thường leo trèo như khỉ mà có thấy xấu gì đâu? Tất nhiên bị cho leo cây thì nhất định không phải là một điều hay ho gì lắm, gã thú nhận. Lần sau sẽ gọi là ... ôm cây đợi gà nuốt dây thun vậy, gã ngần ngừ thỏa hiệp, lòng buồn rầu nghĩ đến khả năng được leo cây thêm vài phen nữa! Ngoài ra, cứ phải thỏa hiệp mãi theo chiều hướng này, người đàn ông e rằng sẽ có lúc cái vốn ngữ vựng bao gồm phần lớn những từ ngữ bạt mạng của mình sẽ trở nên rỉ sét mất thôi. Cái viễn tượng sẽ biến thành một nhân vật lịch sự, nghiêm túc trong những ngày sắp tới khiến gã cảm thấy lo sợ quá đỗi. Gã đâm ra nghi ngờ là nàng cũng đang tự gán cho mình cái sứ mạng cứu vớt gã khỏi vũng bùn dung tục mà gã đang bì bõm một cách thoải mái trong đó.
Ngoài việc hay sử dụng những từ ngữ không được "thanh nhã" cho lắm theo nhận xét của người đàn bà, người đàn ông thỉnh thoảng lại nói những câu động trời. Chỉ vài tháng sau ngày mối quan hệ siêu không gian được thiết lập, gã tuyên bố là có vẻ như không sớm thì muộn gã sẽ phải tỏ tình với nàng. Bởi vì càng ngày càng thấy ... có cảm tình với T. quá chừng đi thôi, gã thêm. Trời đất, chưa biết người ta ra làm sao đã có vẻ với lại sẽ phải nữa, người đàn bà phản đối kịch liệt. Người đàn ông cho rằng bên cạnh lòng hoài nghi về cung cách biểu lộ tình cảm vội vã rất đáng nghi ngờ, nàng còn tức giận vì sự không cả quyết trong cách diễn đạt của gã. Dù sao thì gã cũng cố gắng giải thích với nàng là người ta không cần thiết phải gặp mặt nhau mới có thể phát sinh tình cảm. Ðiều này đã xảy đến cho tôi, gã bảo người đàn bà. Và bởi vì chính gã chứ không phải ai khác là người có trách nhiệm mở ra cánh cửa của cái thế giới trong đó không có điều gì không thể nói được, gã tình nguyện khai hết với nàng về mối quan hệ của gã và K., trong đó mối tình một ngàn ngày đã bắt đầu một cách tình cờ trên cái chatroom đìu hiu của gã.
Trong khi hăng say chứng minh cái luận đề "khả năng hiện thực của tình yêu trong môi trường siêu không gian," người đàn ông đã không tính đến những phản ứng của người đàn bà thông minh, nhạy cảm, và trên hết, rất đàn bà này. Nàng lắng nghe câu chuyện của gã một cách thích thú, và lập tức tuyên bố là thích K. quá đỗi. Nàng đòi xem ảnh K., và sau đó K. hầu như luôn có mặt trong những lần đối thoại giữa hai người. Vào một lúc nào đó, người đàn ông chợt nhận ra sự dại dột của mình. Anh sẽ không bao giờ quên một mối tình đẹp như vậy, và cả K. nữa, cho dù hai người có xa nhau mãi mãi. K. sẽ trở thành một chuẩn mực để anh đo đạc những người đến sau, người đàn bà kết luận. Thế này là thế nào? Cô ấy muốn nói gì? Gã chỉ muốn chứng minh quan hệ tình cảm có thể phát sinh trước khi người ta gặp mặt đối tượng, và trong cùng một lúc, với một chút tính toán, phô bày thái độ trung thực của mình thôi mà! Rõ ràng là nhận định của người đàn bà đã đưa người đàn ông vào một tình thế rất khó xử. Gã không thể và không cảm thấy cần thiết phải phủ nhận là mình sẽ thỉnh thoảng nghĩ đến K. Một phủ nhận như thế sẽ làm người đàn bà nghĩ về gã như là một người bội bạc hoặc dối trá. Trong cùng một lúc, K. và mối tình một ngàn ngày của cô chắc chắn sẽ được người đàn bà sử dụng như một chướng ngại vật để ngăn chặn gã đến gần nàng hơn về mặt tình cảm lẫn ... địa dư. Suy nghĩ này làm người đàn ông cảm thấy lúng túng. Mỗi khi lúng túng, gã lại tức giận. Người đàn bà, trong nhiều trường hợp, xem ra biết cách đưa gã vào một tình huống lúng túng, và còn có vẻ như thú vị lắm lắm về khả năng này.
Trong một lần nói chuyện sau đó, người đàn bà hỏi người đàn ông điều gì đã vực gã dậy sau lần vấp ngã bởi một "mối tình lớn" như vậy. Câu hỏi làm gã ngạc nhiên, thực sự. Lẽ nào người đàn bà không biết điều này? Cô chứ còn ai nữa, gã đã muốn la lên như vậy trong ống nói điện thoại. Thay vì la lối, gã đề nghị người đàn bà đến nhìn vào tấm gương soi và tự tìm lấy câu trả lời. Gã hối hận ngay sau đó, không phải vì đã biểu lộ tình cảm mà chính vì vẻ cải lương của câu nói. Dù sao thì lời nói của gã cũng đã làm cho buổi nói chuyện khựng lại chừng ba mươi giây. Khi người đàn bà lên tiếng trở lại, những điều nàng nói ra sau đó không dính dáng gì đến việc bày tỏ tình cảm của gã. Nàng chỉ muốn lái câu chuyện về một hướng khác. Người đàn ông quen thuộc với phản ứng của người đàn bà trong những tình huống như thế này đến nỗi gã sau cùng gán thêm cho nàng một biệt danh mới, "cô chìm xuồng." Vào những lúc khác, khi người đàn bà phản ứng quyết liệt với mục đích giữ gã dừng lại ở một vị trí không làm nàng cảm thấy bất an, người đàn ông sẽ gọi nàng là "con nhím xù lông." Gã cho rằng đây là những phương pháp nàng vẫn sử dụng để đối phó với đám người ái mộ vần vũ chung quanh nàng như bầy ong. Một con tò vò ốm yếu như gã, lầng quầng ở nơi khỉ ho cò gáy cách nhà nàng những ba múi giờ thì có gì mà phải đề phòng như thế không biết!
Tháng Hai là một tháng rắc rối. Vào một ngày trong tháng đó người ta có dịp gởi đến người mình muốn tán tỉnh những chậu hoa tươi kèm theo tấm thiệp với trái tim màu hồng. Tất nhiên là người đàn ông cũng muốn làm như thế, nhưng sau cùng gã bỏ cuộc khi khám phá ra có nhiều người khác cũng có cùng ý định như gã. Gã không quen tặng quà cho đàn bà, và không biết gì về bông hoa. Người đàn ông sống trong một căn phòng trơ trụi, những vật treo trên vách gồm có chiếc đồng hồ lớn chạy pin để xem giờ và một tấm lịch to bản để gã có thể nguệch ngoạc vào đó những điều cần ghi nhớ. Tội gì mà phải đương đầu với sở trường của người khác, gã tự trấn an. Vài hôm sau người đàn bà cho gã hay là mấy đóa hồng trong tấm thiệp điện tử gã tặng trông thực buồn cười. Chúng nở bung ra mỗi khi T. click lên chúng, nàng giải thích. Người đàn ông cảm thấy thú vị khi nghĩ đến số phận của những chậu hoa tươi đắt tiền. Không biết cái thùng rác sau nhà nàng có đủ chỗ chứa chúng hay không?
Không có điều gì thú vị trong những tuần còn lại. Ðã bảo tháng Hai là tháng không ra gì, nhất là khi nó có đến hai mươi chín ngày! Người đàn ông đi xa cả tuần lễ, và khi về lại, ngoài mớ thư từ sách báo gã còn tìm thấy một gói quà vuông vắn từ địa chỉ của người đàn bà. Gã cảm thấy vui lắm. Người đàn bà đã bỏ thực nhiều công sức để tìm cho được "món quà mà T. tin chắc sẽ làm anh vui lắm," theo như lời nàng trong lần nói chuyện trước ngày gã đi xa. Và gã đã vui lắm cho đến khi nhìn tận mắt món quà. Gã nhận ra người đàn bà đã nói thực. Quả không dễ dàng để tìm cho ra một con kangaroo nơi nàng ở, cho dù bằng đất nung. Gã ngắm nghía bức tượng nhỏ và không tìm thấy một chút xíu nào của người đàn bà ở nó. Chỉ thấy K. và K. Có rất nhiều kangaroo nơi K. ở, người đàn bà biết như thế. Món quà thực ra chỉ là một lập lại của một nhận định nàng đã có trước đây. Anh sẽ không bao giờ quên được K. và mối tình một ngàn ngày của mình! Gã cảm thấy lúng túng, vô cùng lúng túng, bởi vì nếu quả thực đây là ý dịnh của nàng, người đàn bà đã thành công trong việc làm gã nhớ đến K. Mỗi khi lúng túng, người đàn ông lại tức giận một cách vô cớ. Trong bức điện thư cám ơn người đàn bà, gã nhắc đến những "toan tính nhọc nhằn" của nàng khi tìm mua cho bằng được món quà đầy ý nghĩa như vậy. Lá thư thiếu tế nhị của gã không những không giấu được nỗi bực dọc mà còn cóù vẻ như đã phủ nhận những thiện cảm người đàn bà đã dành cho gã dưới hình thức một món quà khó tìm. Ðiều này nhất định đã làm cho nàng vô cùng thất vọng. Trong thư trả lời, người đàn bà cho rằng cách tiếp nhận quà của người đàn ông khiến nàng có cảm giác của một anh lính mới tò te vừa cực nhọc vượt qua " đoạn đường chiến binh" gian khổ dài dằng dặc bị buộc phải làm lại từ đầu. Ðây là một so sánh thú vị, không hiểu người đàn bà lấy từ đâu ra. Có điều gã không cảm thấy thú vị và cũng không tin đi mua sắm lại có thể khổ sở đến như vậy. Những cửa hàng đủ loại trong khu thương mại gần nơi gã cư ngụ vẫn đông nghẹt những nữ khách xinh đẹp và nhiệt tình đó thôi! Ngay lúc đó, người đàn ông không biết rằng gã sẽ phải trả một cái giá thực đắt cho phản ứng quá quắt của mình.
Thái độ không nhân nhượng của người đàn ông cộng thêm những tình cờ xui xẻo xảy đến sau đó làm quan hệ của hai người trở nên xấu đi nhanh chóng. Ngày đầu tiên của tuần lễ cuối tháng Hai không hứa hẹn điều gì tốt đẹp. Nguyên buổi sáng người đàn ông dành hết thì giờ để giải quyết những sự cố kỹ thuật do việc nâng cấp hệ thống điện toán của hãng. Buổi họp kéo dài ba tiếng đồng hồ tiếp theo đó làm gã mệt nhoài. Nhưng tệ hơn hết là bức điện thư của người đàn bà mà gã nhận được khi trở về lại bàn giấy của mình. Xem ra nàng đã chán ngấy thái độ gây hấn của người đàn ông. Nội dung lá thư là một bản phân tích tỉnh táo và lạnh lùng về con người gã, vốn đầy dẫy thói hư tật xấu, và "do đó, tình bạn chúng ta nên kết thúc ở đây." Ðây không phải là lần đầu tiên nàng đòi chấm dứt mối quan hệ đầy sóng gió này, nhưng những lần trước phần lớn là để ngăn chặn gã không vượt ra khỏi biên giới tình bạn quá xa. Luôn luôn có một khe hở nào đó nàng kín đáo chừa ra và bằng cách này hay cách khác người đàn ông đã xoay xở len vào để " tình bạn" của họ lại tiếp tục. Lần này có vẻ như không phải như vậy. Vĩnh biệt, nàng chấm dứt bức thư một cách quyết liệt. Vĩnh biệt ư? Làm thế nào người ta có thể chia tay khi chưa từng gặp nhau một lần nào trước đó? Tên bạn làm chung sở xui xẻo vừa bước vào chưa kịp mở miệng mè nheo hay than phiền hay khoe khoang một điều gì đó thì đã bị người đàn ông lạnh lẽo cắt ngang. "Biết rồi, khổ lắm! Nhưng không thể giúp mày được gì trong lúc này. Làm ơn đóng giùm tao cánh cửa khi đi ra nhé!" Gã kia cụt hứng quay ra, miệng làu bàu một câu không được tử tế cho lắm, và đóng sầm cánh cửa sau lưng mình. Cánh cửa đóng sẽ tránh giùm gã những quấy rầy không cần thiết vào lúc này. Nhưng đầu óc của gã không chịu làm việc gì hết. Nó tê điếng, bại xụi. Chỉ có cảm giác và cảm giác đang sôi sục trong lòng gã. Chúng tuôn ra ở những đầu ngón tay đang gõ ào ạt trên chiếc bàn phím máy vi tính. Bức thư trả lời viết ra trong cơn giận dữ đã như lời nguyền rủa oan nghiệt phong kín số phận mối quan hệ của hai người.
Người đàn ông quay đầu xe, và đậu lại ở góc đường, nơi có tàng cây lớn. Buổi chiều tháng Sáu ở vùng này vẫn còn mát mẻ, không oi bức như nơi gã ở. Có một buổi họp mặt trong vòng bạn bè ở đây hôm nay, và người chủ nhà đã điện thoại cho gã vài hôm trước đó. Gã hướng về phía cánh cửa ra vào đang đóng im ỉm định bấm chuông, rồi đổi ý bước vào căn nhà chứa xe đang bỏ ngỏ. Băng qua dãy kệ chứa đầy những tờ tạp chí văn học, gã bước qua khung cửa nhỏ dẫn đến khu vườn bao bọc phía hậu của căn nhà. Những bụi cây trổ hoa vàng viền lối đi nhỏ dẫn đến khung cửa lớn bằng kính mở ra cái hiên rộng với chiếc giàn gỗ màu trắng từ đó những chậu hoa nhỏ đủ loại được treo lủng lẳng. Người đàn ông chợt khựng lại. Từ phía sau bụi cây leo không biết tên và lần kính của khung cửa lớn, gã nhìn thấy người đàn bà! Nàng, lần đầu tiên, bằng xương bằng thịt, và vô cùng quen thuộc. Chính là khuôn mặt này đã hiện ra trên màn ảnh máy vi tính mỗi buổi tối gã mở máy và nhìn ngắm gã với đôi mắt thực to phía dướí cặp lông mày cong như vành trăng khuyết. Gã đã gắn hình người đàn bà vào máy từ lâu, trước khi nàng quyết định chia tay, và cứ để vậy cho đến mãi bây giờ. Có một lúc gã gắn thêm bức hình nhỏ của mình cạnh ảnh người đàn bà, mầy mò thêm thắt vài thứ, và thỉnh thoảng lại click lên đó. Mỗi lần như vậy, khuôn mặt của gã trên màn hình sẽ biến dạng, cái miệng vêu lên, từ đó mọc ra hai hàm răng kệch cỡm đánh vào nhau cồm cộp, chẳng ăn nhịp gì với giọng nói ngây ngô của Forest Gump** phát ra từ cặp loa nhỏ. You don' t know what love is! ... what love is ... what love is ... Nghe như niềm hoài nghi. Nghe như lời trách cứ. Tiếng nói chìm xuống và hàm răng thôi đánh vào nhau cồm cộp, trở lại kích thước bình thường, trả khuôn mặt gã về lại hình dáng cũ, nghĩa là trông rất khó ưa. Mới đầu hoạt cảnh này làm gã buồn cười đôi khi, về sau gã không còn cười được nữa. Gã lại mầy mò với tấm hình của mình một hồi lâu, và sau này mỗi khi gã click lên nó, khuôn mặt gã sẽ vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ và tan biến vào màu xanh lơ của màn hình. Chỉ còn lại hai con mắt thực to dưới cặp lông mày cong như vành trăng khuyết nhìn gã, trách móc.
Bây giờ thì chính cặp mắt đó đang hướng về phía cửa, nhưng nhất định nàng không nhìn thấy người đàn ông phía sau bụi cây leo. Nàng đang nói chuyện với người chủ nhà, lúc này ngồi ở chiếc ghế nệm dài xoay lưng lại phía cửa. Bên cạnh nàng là một người đàn ông dáng vẻ lịch sự mà gã đoán là bạn của nàng. Lẽ ra gã đã có thể ngồi ở vị trí của ông ta. Trước đây, hai người đã đề cập nhiều lần đến chuyến đi của người đàn bà. Gã đã dự tính những điều sẽ làm cùng nàng, những nơi chốn sẽ đưa nàng đến trong dịp hai người gặp nhau lầân đầu ở chính cái thành phố này. Và biết bao điều họ sẽ nói với nhau trong lần hội ngộ. Như về chiếc áo màu tím người đàn bà đang mặc mà gã tin rằng chính là chiếc áo nàng đã đề cập đến trong một bức điện thư lúc hai người còn vui vẻ với nhau. "Hôm nay T. mặc áo màu tím ai thấy cũng khen hết. Chỉ có anh không được nhìn thấy. Có nên tức một tí không?" Chính vào lúc gã đang phân vân không biết có nên tức tối hay không, nụ cười nở ra trên khuôn mặt người đàn bà. Nhất định là người chủ nhà vừa thốt ra một lời pha trò ý nhị. Nụ cười rất tươi, và bởi vì ở xa, người đàn ông không biết chắc ánh mắt có thực buồn như nàng đã tự mô tả cho gã ngày trước hay không.
Có tiếng người xôn xao và tiếng chuông gọi cửa. Người đàn ông nhận ra tiếng nói của vợ chồng người bạn. Không thể để họ hay bất cứ ai khác biết gã đã đến đây hôm nay. Ánh mắt gã chần chừ trên khuôn mặt người đàn bà phía bên kia lần kính vài giây trước khi gã quay đi. Gã vòng lại lối cũ, xuyên qua khung cửa nhỏ và bước vào nhà chứa xe sau khi biết chắc cánh cửa ra vào đã khép lại. Ngón trỏ bàn tay trái của người đàn ông chạy ngang gáy sách của những tờ tạp chí bày thành hàng trên dãy kệ sách và dừng lại ở một số đã cũ. Chính là trong số này gã đã đọc nàng lần đầu tiên. Gã kéo tờ tạp chí ra khỏi kệ sách, cặp vào nách và bước ra chỗ đậu xe. Bàn tay ngần ngừ một chút trên nắm đấm, rồi cánh cửa xe bung ra nhanh và mạnh một cách không cần thiết. Em thà coi như hơi rượu cay***. Người đàn ông đã từ lâu không còn dùng rượu mạnh. Một chai bia thì không sao. Một chai Michelob ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ của ngôi quán luôn luôn vắng khách. Và truyện của nàng làm bầu bạn. Nhất định là như vậy.
Người đàn ông đến nơi này buổi chiều một ngày cuối tháng Mười Hai. Thành phố lạ hoắc lạ huơ. Gã đã phải ghé vào hai trạm xăng để hỏi đường trước khi đến được nơi muốn đến. Và đến trễ. Gã nhận lấy tờ chương trình từ tay cô gái ngồi ở chiếc bàn dài cạnh cửa ra vào, buông lời cám ơn, và bước hẳn vào hội trường. Những hàng ghế trong hội trường đều đã có người chiếm. Một số người đến trễ đứng dọc vách hoặc rề rà ở dãy bàn dài phủ khăn trắng trên bày đầy ắp những món thức uống và trái cây tươi. Gã chụp lấy một lon nước ngọt và tờ khăn giấy, tìm đến một góc khuất phía bên trái hội trường và đưa mắt tìm người đàn bà. Mắt gã dừng lại ở chiếc áo trắng và mái tóc chấm vai ở hàng ghế đầu. Trắng và đen là hai màu ưa thích của nàng. Gã không chắc là mình nhìn đúng người cho đến khi người đàn bà quay lại phía người bên cạnh để nói một điều gì đó. Nàng ngồi giữa hai người đàn ông. Gà nhận ra vẻ nghiêm túc của họ từ phía sau, tấm lưng thẳng đuột và cần cổ cứng nhắc trong bộ đồ lớn nói cho gã điều đó. Không riêng họ, tất cả mọi người ở đây hôm nay đều chải chuốt, lịch sự, và nghiêm túc. Trừ người đàn ông. Không cần nhìn vào gương soi gã cũng biết mình trông không khá gì hơn tấm giẻ rách. Gã ra phi trường từ lúc sáng sớm, lê lết chờ đợi trên những chiếc ghế cứng nhắc ở hai phi cảng khác nhau trước khi đến nơi. Lại thêm lần chờ đợi ở trạm mướn xe, và lần đi lạc. Gã luôn luôn lạc đường vào những lúc gấp gáp. Dù sao thì gã cũng đã đến đây và bởi vì không có hẹn hò gì với ai, gã đến trễ mà không bị phiền hà gì hết.
Trên diễn đàn, diễn giả đang nói về một truyện ngắn của người đàn bà. Những nhận xét duyên dáng chen lẫn với những khen ngợi nồng nhiệt thỉnh thoảng gây ra những tràng cười hoặc vỗ tay tán thưởng của đám đông. Người đàn ông không cảm thấy hào hứng chút nào hết. Những nỗ lực của vị diễn giả trên kia không che lấp được những suy nghĩ rỗng tuếch, sáo mòn trong những lời xưng tụng vẫn thường nghe được ở các khung cảnh tương tự. Gã thất vọng, và cùng một lúc, cảm thấy thú vị. Xem ra cái đám đàn ông phong nhã này vẫn lì lợm một cách tuyệt vọng trong ý đồ làm hư hỏng nàng. Gã đã theo dõi hầu hết các truyện ngắn của nàng và cho rằng chúng xứng đáng nhiều hơn những lời hoa mỹ đang vang vang trên hệ thống âm thanh của hội trường. Mình có thể làm khá hơn nhiều, gã nghĩ và ngay lập tức cảm thấy buồn cười vì sự ngông cuồng của mình. Gã không thuộc về số người mà sự hiện diện sẽ được chờ đợi trong buổi ra mắt sách của người đàn bà. Ngay cả sự có mặt nhếch nhác của gã cũng đã là một điều không nên. Cũng may mà cái góc phòng nơi gã đứng tựa vào vách không có nhiều đèn đuốc cho lắm.
Theo như chương trình, tác giả sẽ ký tên vào sách trong giờ nghỉ giải lao. Người đàn ông quyết định làm người khách cuối cùng của cái thủ tục không thể thiếu này. Trong khi chờ đợi, gã đi ra ngoài, tìm một chỗ khuất và mở cuốn sách thơm phức mùi giấy mới có tên của người đàn bà ra ngắm nghía. Gã không muốn suy nghĩ gì hết cho đến khi đối diện nàng. Có ít nhất hai mươi người trong hàng khi người đàn ông trở lại. Nhất định nàng đã vất vả ghê lắm. Gã nhìn thấy nàng qua vai người khách trước mặt, nụ cười thực tươi làm sáng lên khuôn mặt có đôi mắt thực to dưới hai hàng lông mày cong như vành trăng khuyết. Vẫn còn khá xa để người đàn ông có thể nhận ra ánh mắt người đàn bà quả thực có buồn thiu như nàng đã có lần bảo gã hay không. Có người đến sắp hàng sau lưng người đàn ông. Gã quay lại và đề nghị người khách cao lớn, lịch sự trong bộ đồ lớn màu xám tro thanh nhã và sực nức mùi nước hoa thế chỗ mình. Người khách quan sát vẻ ngoài xốc xếch của gã với vẻ thông cảm, ngỏ lời cám ơn và bước lên một bước. Bây giờ thì không còn ai phía sau. Gã sẽ là người khách cuối cùng nhận được chữ ký tác giả ngày hôm nay.
Bây giờ thì hai người đang gần nhau, trong gang tấc, như người ta thường nói. Người đàn bà ngẩng lên nhìn gã. "Xin ông cho biết quý danh." Quý danh ư? Ðời nào! "Ồ, chỉ muốn xin cô chữ ký và ngày tháng thôi." Mắt người đàn bà chớp lên ba lần, nhất định có điều gì đó đang chạy qua những tế bào nằm sâu bên dưới vầng trán có hai hàng lông mày cong như vành trăng khuyết. Người đàn ông không tin nàng đã nhận ra gã. Tấm hình nhỏ xíu chụp đã lâu của người đàn ông là vật duy nhất để nàng có thể nhận diện gã. Không chắc nàng còn giữ. Còn giọng nói ư? Mười tháng trời đã trôi qua sau lần điện đàm cuối cùng và nàng đã nghe hàng trăm giọng nói ngày hôm nay. Ðưa tay nhận lại cuốn sách từ tay người đàn bà, gã nói lời cám ơn rồi quay lưng bỏ đi. "Xin lỗi. Có phải ông đến từ xa?" Gã dừng chân, ngần ngừ một chút rồi quay lại. "Ðiều gì đã khiến cô nghĩ như vậy?" Người đàn ông sẽ vô cùng ngạc nhiên nếu nàng không nhận ra gã là ai. Người đàn bà đã nhiều lần khốn đốn, nhiều lần giận hờn vì những câu hỏi đưa ra theo một cung cách sỗ sàng như thế. Ðôi mắt nàng chớp lên nhiều lần, và người đàn ông nghe nàng gọi tên mình. "Cám ơn anh đã đến. T. vui lắm." "Thực đó," nàng tiếp sau một vài giây, như để tự khẳng định. Rõ ràng là người đàn bà có xúc động, nhưng không ở mức độ mà người đàn ông đã mong muốn. "Không thấy một truyện tình nào trong tuyển tập của T.?" Gã hỏi. Người đàn bà im lặng. Nàng thừa thông minh để biết chờ đợi câu kế tiếp của gã. "T. nên viết một truyện tình ... có hậu. Chẳng hạn như người đàn bà sẽ bật khóc nức nở, tung hê hết mọi thứ kể cả cuốn sách đầu tay và đám độc giả ái mộ để đi theo người đàn ông đã vượt ngàn dặm đến quỳ bên nàng xin được tha thứ !" Tất nhiên gã không nghĩ một đoạn kết sặc mùi cải lương như thế có thể thực hiện được trong lúc này. Người đàn ông sẽ chờ người đàn bà ở bãi đậu xe và đưa nàng đến một quán cà phê nào đó. Ở đó gã sẽ xin lỗi nàng và cả hai sẽ tiếp tục câu chuyện dở dang gần một năm về trước. Một kết thúc như vậy xem ra hữu lý và có thể thực hiện được. Và gã thực sự mong được như vậy. Nhưng chính là nàng chứ không phải ai khác có thể quyết định số phận của câu chuyện. "T. không có ý định viết truyện tình nên không thể dùng được đoạn kết anh vừa đề nghị." Người đàn bà chấm dứt câu nói với nụ cười thực tươi làm sáng lên khuôn mặt có cặp mắt màu nâu thực to dưới đôi hàng lông mày cong như vành trăng khuyết. Bây giờ thì người đàn ông có cơ hội để biết chắc ánh mắt người đàn bà có buồn thiu như nàng đã từng mô tả hay không.
Người đàn ông quay lưng hướng về phía bãi đậu xe. Gã quyết định sẽ đi thẳng ra phi cảng. Sẽ tìm được một chỗ trống trên chuyến bay trở về phía mặt trời lặn, gã nghĩ như vậy. Luôn luôn có một ai đó lỡ chuyến bay. Một người khách nào đó sẽ nấn ná ở lại cùng người yêu thêm vài tiếng đồng hồ. Gã chờ đợi một điều gì đó, một ý nghĩ buồn thảm chẳng hạn, sẽ đến với gã. Gã đưa những bước chân nhẹ tênh về phía trước. Bỗng dưng người đàn ông nhớ đến cái cảm giác kỳ lạ gã trải qua mấy hôm trước đây. Ðó là buổi sáng Chủ nhật tuần trước. Từ cặp loa của chiếc stereo nhỏ vọng ra tiếng hát dịu dàng của một nữ ca sĩ gã ưa thích. Em đã đến nơi này tựa như cánh én, Dịu dàng trao chút hương hoa mùa Xuân****. Người đàn ông có một mình. Gã đang ngắm K. Tấm hình gắn trong cái khung nhỏ màu nâu nằm yên trong hộc tủ đã lâu được gã mang ra từ lúc sớm. Ðám cưới của K. được cử hành ngày hôm trước, ở một nơi cách gã nửa vòng trái đất. Hai tuần trước đó, người đàn ông mang gói quà nhỏ ra trạm bưu điện đứng sắp hàng chờ đến phiên mình. Gã muốn biết chắc K. sẽ nhận được quà kịp lúc. Cùng với gói quà là bức thư ngắn, trong đó gã cẩn thận loại bỏ những lời lẽ có thể gợi lên ở K. những cảm xúc đã không còn cần thiết cho một hành trình mới. Mỗi vết thương lành một nỗi vui, Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay.**** Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay? Ý nghĩ đến như một tia chớp làm gã bàng hoàng. Gã thận trọng ôm cái khung hình màu nâu trong hai bàn tay, và từ phía sau lớp kiếng còn vương chút bụi là K. với nụ cười mênh mông từ đôi mắt dài và cặp môi cong. Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay! Chính vào lúc đó, một cảm giác kỳ lạ bỗng kéo đến làm gã choáng ngợp. Một con sóng hạnh phúc vô cớ ập đến và nhận gã chìm nghỉm trong khối ánh sáng ảm đạm của căn bếp.
Người đàn ông tìm thấy chiếc xe của mình trong bãi đậu không chút khó khăn. Cửa xe mở ra và đóng lại nhẹ nhàng. Gã không cần ngay cả một chai Michelob. Cảm giác của buổi sáng hôm nọ vẫn còn vướng vất. Gã biết mình thỉnh thoảng sẽ còn nghĩ đến K. và niềm hạnh phúc vô cớ sẽ lại kéo đến. Nơi tình yêu đi qua, kỷ niệm ở lại,***** có ai đó đã viết ra như thế. Gã thực sự mong muốn và tin tưởng K. sẽ có hạnh phúc. K. đã đi qua hết thời con gái bằng cách sống trọn vẹn mỗi ngày với tất cả cảm xúc của mình. Và gã may mắn luôn có mặt bên K. trong những ngày tháng đó. Còn người đàn bà với đôi mắt nâu buồn thiu dưới hàng lông mày cong như vành trăng khuyết mà mới vài phút trước đó gã đã nhìn thực kỹ để tìm chút dấu vết của cánh cửa sẽ mở ra cái thế giới của gã, và đã không tìm thấùy, sẽ để lại những gì? Giọng John Waite tràn ngập lòng xe bít bùng khi người đàn ông đưa chiếc xe nhập vào tuyến đường hướng về phía phi cảng. Thân trên lắc lư đánh nhịp, gã gân cổ hát theo. Ain' t missing you ... I ain' t missing you ...
Phùng Nguyễn
tháng ba 2000
----------------------------------
* Missing You - John Waite
** Forest Gump - Nhân vật trong một phim cùng tên
*** Tống Biệt Hành - Thâm Tâm
**** Vẫn Có Em Bên Ðời - Trịnh Công Sơn
***** Khuôn Mặt Tình Yêu - Hồ Như