Hậu và Ti ngồi chơi trong cái chòi lá giữa trại ruộng. Trại được cất rất giản dị. Phía trước, giáp mặt sông là căn nhà nhỏ hai gian có rất nhiều bóng râm của những cây xoài, cây mít và giàn khổ qua lủng lẳng những trái sần sùi còn dính cái hoa đã héo lại, quắt queo ở đầu cuống. Giữa ruộng là cái chòi lá, sơ sài hơn, bên trong có treo võng, để cuốc xuổng, vài bao phân, rơm và trấu vương vãi. Hậu nằm võng, một nửa tóc vướng trên người, một nửa la đà trên nền đất, phất phơ theo nhịp võng đong đưa. Ti ngồi bó gối dựa lưng vào vách, cách Hậu chừng một sải tay, vừa tách đậu xanh vừa trò chuyện. Lá đậu xanh tròn trịa, giông giống lá trầu, những trái đậu chín màu đen thẫm, khô và giòn. Gió rù rì trong bãi mía, nắng lang thang ngoài bờ cây, nước từ vàm sông đổ vào dòng kênh trước mặt, rồi theo những cái mương đào theo hình như xương cá phía trên lấm tấm bèo chảy sâu vào trong ruộng. Ti chỉ cho Hậu coi tấm lưới giăng giữa hai cái cọc gỗ đặt chắn ngang dòng nước: “Mình ngồi chơi một chút thế nào cũng có cá ăn.” Hai mắt Ti long lanh, ngời ngợi, nụ cười của Hậu tở mở, thênh thang.
Hậu và Ti là bạn từ thuở nhỏ, ngày xưa ở sát vách nhà nhau ngoài chợ thị xã Long Xuyên. Lúc ấy ba má Hậu và ba má Ti còn rất trẻ, trẻ như Ti và Hậu bây giờ. Hai đứa qua lại chơi với nhau hàng ngày, luông tuồng như ở chung một nhà. Hậu lớn hơn Ti hai tuổi nên Ti vẫn gọi Hậu là chị. Đến năm lớp tám Hậu lên Sài Gòn học, nhưng hai đứa vẫn còn có dịp gặp nhau cho đến khi gia đình Hậu ra đi nước ngoài thì hai bóng đời thơ ấu ấy mới thật sự tách rời ra. Hai đứa không còn chạy chơi bên nhau nữa mà chạy theo những nghiệp dĩ của riêng mình. Ti lập gia đình và thừa hưởng phần đất ruộng của ông Nội ở Định Mỹ, cách thị xã Long Xuyên gần ba mươi cây số, nghỉ học, trở thành một anh nông dân. Hậu trôi dạt từ miền đất này qua miền đất khác, trầy trật sống như cái cây ở xứ nóng lại đem trồng ở xứ lạnh. Ngày tháng nhàn nhạt trôi qua không để lại trong lòng Hậu một kỷ niệm gì thật sâu đậm với ai. Cả quãng đời thiếu nữ của nàng cho đến lúc lấy chồng vẫn hãy còn là một xấp giấy không có chữ. Ngày về thăm quê Hậu đã ngoài ba mươi. Gặp lại nhau hai đứa bất ngờ và sung sướng đến không nói được một lời, cứ ngó nhau chằm chằm rồi phá lên cười. Hậu nói: “Ti lớn quá.” Ti nắm tay Hậu, ngây cả người. Hậu cũng lớn và đẹp. Đẹp quá.
Ti có một căn nhà tươm tất ngoài chợ thị xã cho vợ con ở, còn anh giữ miếng đất trong Định Mỹ ra vô làm ruộng một mình. Một tuần Ti ở trong trại ruộng vài ngày, những lúc mùa vụ thì lâu hơn, có khi cả tháng. Ngày xưa lúc ông Nội Ti còn sống Ti vẫn hay rủ Hậu về Định Mỹ chơi. Hai đứa đi xe lôi một quãng rồi xuống bến đi đò vô nhà. Có lần ngồi trên xe lôi gió thổi bật cái nón lá của Hậu bay xuống ruộng. Ti cuống quýt biểu ông xe lôi ngừng lại. Mười mấy năm trôi qua, bây giờ Hậu lại theo Ti đi trên con đường cũ, dòng sông cũ trở về trại ruộng ngày xưa. Hậu nhận thấy xung quanh đã có nhiều thay đổi nhưng có những cái vẫn nguyên vẹn, nguyên vẹn nhất là cái tình của hai đứa đối với Định Mỹ và đối với nhau.
Ti nói:
– Chị Hậu về chơi sao không rủ anh Hữu theo?
Hậu nhìn vào hai mắt có hàng mi rất rậm của Ti:
– Ảnh ít khi đi đâu, nhất là về nhà quê.
Ti mỉm cười, vục tay vào những hạt đậu no tròn bóng mây mẩy:
– Chị ở chơi lâu lâu với Ti nhé, ăn hết thúng đậu này rồi hãy đi.
– Ờ, rồi ăn luôn lu gạo kia nữa he.
Ti cười, với tay gỡ một cọng rơm trên tóc Hậu:
– Mấy lu Ti cũng có cho chị ăn.
Rồi Ti vốc lên một nắm đậu xong thả cho chúng rơi rào rào qua kẽ tay nói tiếp:
– Hồi đó chị Hậu hay ăn chè đậu xanh mà không chịu chan nước cốt dừa.
– Ti nhớ dai quá he.
– Nhớ sao không nhớ – Giọng Ti sôi nổi. Chị Hậu còn nhớ hôm mình về Định Mỹ giỗ bà Nội Ti không? Mưa quá trời, má Ti phải lấy quần áo Ti cho chị mặc. Con gái mặc đồ con trai, mà lại ngắn ngủn, không vừa, coi tức cười muốn chết.
– Để chị nhớ coi, hồi đó chị tám tuổi, Ti sáu tuổi phải không? Đi xe lôi với dì Tám qua cầu Quay ông xe lôi đạp còn không nổi. Ờ, còn cái lần chị rượt Ti chạy trong nhà Từ đường của ông cố, Ti té đập đầu xuống đất máu chảy quá trời. Dì Tám ẵm Ti lên mà máu chảy ướt vai áo, chị sợ quá tưởng Ti chết rồi.
– Chết sao được mà chết, chỉ còn cái thẹo trên trán thôi. Nè, nè chị coi đi.
Ti vén tóc, đưa mặt sát lại gần Hậu. Hậu đẩy ra:
– Cho đáng đời. Ai biểu theo phá chị hoài.
Ti cười khanh khách. Hậu nói:
– Còn cái hôm ông Ngoại chị mất, Ti lấy cái tang của ai đó đội lên đầu. Má Ti gặp la cho một trận. Dì nói ông Ngoại con Hậu chết chớ ông Ngoại mày chết hồi nào mà mày để tang.
– Hồi đó Ti biết gì đâu, thấy chị làm gì Ti làm nấy.
Hậu bật cười. Ti bẻ củ khoai luộc đưa cho Hậu một nửa. Hôm đám tang ông Ngoại quàn trên chùa hai đứa vui lắm, chạy ra chạy vô rột rẹt, mặc cho má Hậu dặn đi dặn lại, nói đám ma là phải buồn, phải khóc, không được cười. Chiều mát, hai đứa chơi thơ thẩn trong sân chùa, chui qua chui lại dưới những bệ thờ tối tăm bụi bặm để mạng nhện bám đầy cả tóc tai quần áo. Tối đến má Hậu nấu chè đãi mấy người trong ban hộ niệm, Hậu và Ti cũng được mỗi đứa một chén. Ăn xong hai đứa đến quì trước quan tài, ngủ gà ngủ gật trong tiếng tụng kinh ê a não nuột đến khi má lay dậy thì cả hai thấy mình đang nằm trên bộ ván gõ của chùa. Trời ơi, hàng lô hàng lốc thứ để nhớ, không biết nhớ cái nào trước, cái nào sau bây giờ.
Võng đưa càng lúc càng chậm mà Hậu không để ý, tâm trí mải miết theo cái giọng trầm ấm tỉ tê của Ti.
– Chị Hậu nhớ không, hồi đó có lần chị với Ti trưa không chịu ngủ ra ngoài ao hái bình bát, té cái ùm, không có Ti là chị chết rồi, còn đâu mà ngồi đây.
– Đúng là quỉ sứ. – Hậu đập vào vai Ti. Thì cứ để chị chết luôn đi, kéo lên làm gì cho mắc công.
– Thương chị thấy mồ, ai để chị chết làm gì.
– Hồi đó thương chớ bây giờ hết rồi phải không?
– Sao chị biết?
– Thì… để dành cho người ta hết rồi, còn đâu nữa mà cho chị.
Ti hơi khẽ cười mà mắt buồn buồn không ngó Hậu. Anh cúi xuống nói vu vơ:
– Đậu coi vậy mà cũng có nhiều trái lép.
Hậu làm như không nhận thấy, thản nhiên lấy chân đẩy cho cái võng đong đưa rồi nói tiếp:
– Hồi đó chị tưởng Ti ế vợ rồi chớ, ai dè cũng có người lấy.
– Sao chị chọc Ti hoài vậy. Người ta như vầy mà không ai thèm lấy à?
– Chớ còn gì nữa. Tánh tình khó khăn như ông già, ai mà chịu nổi. Ti không nhớ hồi đó có khi nào Ti chịu cho chị ủi đồ đâu, chê chị ủi xấu.
– Mà chị ủi xấu thiệt.
– Đồ mắc dịch. – Hậu đẩy nhẹ vào đầu Ti – Bàn ủi than, khó ủi thấy mồ.
– Định Mỹ bây giờ có điện rồi chị à. Không còn xài bàn ủi than nữa.
Hậu bỗng chạnh lòng, cảm thấy như mình đã đi đâu xa lắm mới trở về. Những cây cầu gỗ cầu dừa bây giờ trở thành cầu sắt, cầu xi măng, khúc sông chảy qua rạch Cái Tắc bây giờ hẹp như con lạch, lần sau Hậu về biết đâu người ta đã làm đường nhựa rồi xây lên nhà cửa hàng quán rần rần rộ rộ. Ti cũng trở thành một người khác. Hậu nhớ tới cái cảm giác rất lạ khi Ti nắm lấy tay mình dắt qua cây cầu khỉ ở rạch Ông Câu hồi sáng. Hậu băn khoăn một hồi và khám phá ra rằng cái lạ lùng ấy chính là cảm giác nương tựa mà khi còn nhỏ Hậu không cảm thấy đối với Ti vì bàn tay của Ti bây giờ không phải là bàn tay của đứa con nít hai mươi năm trước mà là của một người đàn ông, rắn rỏi và chín chắn. Trong lòng Hậu thốt phảng phất những cảm xúc rất tự nhiên, rất đàn bà mà nàng không che giấu được với chính mình. Hậu nhìn vầng trán bị tóc che một nửa của Ti dịu dàng hỏi:
– Hồi đi lấy chồng chị có gởi thư về cho Ti, sao Ti không trả lời?
Tiếng những trái đậu đang bật ra tanh tách bỗng dừng lại. Ti cầm lên một lá đậu chăm chú theo dõi một con sâu múp míp đang cong mình ưỡn ẹo trên đó, rồi bất thần ném mạnh ra ngoài. Một con gà mẹ ở đâu đó vụt đến, nhanh như cắt mổ lấy con sâu rồi cùng lũ con chiu chít chạy ra bụi chuối bên bờ mương, thân mình con sâu còn giẫy giụa, vùng vẫy trong miệng gà. Bức thư của Hậu gởi báo tin đi lấy chồng và tất cả những thư Hậu gởi về từ trước đó Ti đã xé ném xuống ao rồi bặt tăm không một chữ chúc mừng, không một lời han hỏi. Ti nói với má: “Chị Hậu vô tình lắm.” Má nói: “Nó với mày có tình gì mà vô?” Tại sao không có? Cái tình giữa Ti và Hậu nó đầy dẫy, nó bàng bạc khắp nơi, ngoài ruộng lúa, sau bờ mương, trên đường làng, trong chuồng trâu chuồng bò, bãi chiếu phim của xã, cho tới từng ngóc ngách ở nhà khói, nhà kho của chùa, ngang dọc khắp thời thơ ấu và một phần thời niên thiếu của Ti mà má nói là không có à. Má nói: “Nó với mày là hai đứa con nít. Lấy chồng là chuyện khác.” Ti ngấm ngầm so sánh chuyện của mình với những tuồng cải lương, những trang sách đọc qua thấy chẳng có gì giống nhau cả. Ti chưa bao giờ có một khái niệm nào về chuyện yêu đương với Hậu hay mơ màng đến những thèm muốn, chỉ biết là mình thương Hậu, rất thương là khác và lúc nào cũng đinh ninh vào cái vị trí bất di bất dịch của mình trong lòng Hậu nên cái tin đi lấy chồng kia làm Ti có cảm giác như mình là kẻ đang cười rất to, say sưa, ngất ngưởng thì bị ai đó sấn tới giáng một bạt tai. Ý nghĩ bên cạnh Hậu đã có một người khác, một quan tâm khác không phải là mình khiến Ti ghen tức và tủi thân. Rốt cuộc người mình thương nhất bao giờ cũng là người làm mình đau khổ nhất. Ti thay đổi hẳn sau cái ngày ấy, khép kín và hay tư lự. Thời gian phôi pha dần. Ti nhìn thấy xung quanh người ta lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái, bôn ba đi kiếm tiền chẳng qua là những việc bắt buộc phải làm, không có không được nên thôi không thắc mắc gì nữa, những nhớ thương, chờ đợi chỉ thêm phiền toái. Ti lầm lũi làm việc, thuê máy cày đi cày mướn cho người ta tận Tân Châu, Tri Tôn. Anh cưới Thủy, không nghĩ tới và cũng không ngờ có ngày Hậu trở về như hôm nay, có ngày hai đứa ngồi cạnh nhau trong trại ruộng này. Ti yên lặng nhìn sâu vào mắt Hậu, không phân biệt được tình cảm của mình ngay lúc này là đối với “chị Hậu tám tuổi” của ngày xưa gầy xẹp như cái xác ve, tóc như ổ rơm, hay với một người đàn bà còn rất trẻ mà cái đẹp đã chín mùi hay lẫn lộn cả hai. Anh cúi mặt thở dài:
– Bức thư đó… lâu rồi Ti không nhớ nữa chị Hậu à. Thôi, mình vô nhà nấu cơm ăn đi. Lát nữa Ti còn phải trộn phân rồi sạ.
Hậu ngồi dậy xỏ chân vào dép:
– Nấu cơm làm gì lôi thôi quá. Nấu mì gói ăn được rồi.
Cả hai đứng lên đi vào nhà. Cây cầu khỉ bắc qua lạch nước không tay vịn, chỉ có hai ba cái sào cắm giữa dòng cho người đi nắm mà bước qua. Hậu dừng lại nhìn xuống cái bóng lờ mờ của mình trên mặt nước rung rinh, tự hỏi không biết bây giờ Hữu đang làm gì ở bên kia. Trước khi Hậu về Việt Nam anh có đưa một cọc tiền bảo em cứ về quê chơi cho thỏa thích, chừng nào hết tiền thì trở qua nhưng đi chung với Hậu thì không. Hữu chưa bao giờ về đây. Tuổi thơ của Hậu, tâm tình của Hậu, Hữu chưa bao giờ dự phần đã đành, nhưng anh cũng không quan tâm, chỉ đứng ngoài nhìn vô, lơ đãng như người đi lướt qua một cái vỉa hè không tên tuổi, biết là có nhưng không rõ, cũng không nhớ hình dáng nó ra sao. Hậu không trách Hữu. Giữa anh và Hậu là sự ráp nối của hai người tới tuổi phải lập gia đình, của những bổn phận, sự tôn trọng lẫn nhau và những cái gì gì đó bắt buộc phải có hoặc tự nhiên nảy nở trong cuộc đời chung. Cây cầu khỉ lắc lư, chông chênh, gập ghềnh khiến Hậu có cảm giác như đó chính là thân phận mình, tâm tình mình, một cô gái nhà quê chân còn dính phèn trong cái xã hội lớn lao, vùn vụt nhiều dị biệt mà cây sào để vịn là Hữu thì có khi xa khi gần hoặc có khi không đủ sức chống đỡ một tâm hồn quá xa cách anh nên Hậu bao giờ cũng phải gượng lấy thăng bằng một mình. Nghĩ tới đó Hậu bất giác ứa nước mắt. Tiếng Ti nói: “Chị Hậu ơi, làm gì thẫn thờ ra vậy?” Hậu cố gắng để nước mắt đừng chảy ra: “Ở đây đẹp quá, chị muốn chụp vài tấm hình.” Có một đứa bé giăng câu tình cờ đi ngang, Hậu nhờ nó bấm giùm vài kiểu ảnh. Trong khung máy hiện lên những hình ảnh mà khi coi lại Ti và Hậu đều thoáng thẹn thùng, không nói ra nhưng cả hai nhận thấy rằng chỉ có những người yêu nhau mới đứng chụp hình với nhau như thế.
Trong nhà mát và thoải mái. Ti lấy ra hai cái tô rồi nhúm lửa, nấu nước trong cái ấm không có nắp mà cũng không có quai. Anh phải lấy cái chén đá đậy lên trên làm nắp và cầm cả cái ấm bằng hai tay để chế nước vô tô. Hậu cười:
– Sao cái ấm của Ti kỳ vầy nè?
Ti cũng cười:
– Không biết cái nắp đâu mất rồi. Còn cái quai thì bị sút, con ốc cũng mất luôn. Mỗi lần đi chợ nói để mua cái ấm khác mà chưa mua được.
Cây quạt giấy của Ti để trên giường cũng rách te tua. Hậu hỏi:
– Thủy có hay vô đây không?
– Ít lắm. Thủy không thích làm ruộng, biểu Ti bán ruộng hoài mà Ti không muốn.
– Sao Ti không ở ngoài đó bán phân bón bán thuốc trừ sâu với má và Thủy, nhẹ nhàng hơn mà kiếm được nhiều tiền hơn?
– Ti không thích buôn bán, thích giữ miếng ruộng này. Mà chắc cũng tại Ti thương Định Mỹ chị Hậu à.
Hậu bần thần nhìn ra cánh đồng giữa trưa ngập tràn ánh nắng, cái thứ nắng dữ dội có thể quật một người không quen chịu đựng nằm dã dượi đến mấy ngày. Xa xa là rẫy mía nhô lên thành một cụm, bên trái bên phải có những khoảng đất vuông vức được đắp bờ làm chỗ nuôi cá. Hậu nhớ ngày xưa mình với Ti hay đi lượm trứng ốc màu đỏ cam dính từng chùm trong thân lúa. Cái thứ “mắc dịch” này nở ra thì phá lúa không ai bằng. Bắt được ốc thì đem về luộc ăn. Ti lúc nào cũng lấy tăm khươi ốc ra cho Hậu vì Ti làm rất khéo, ốc ít khi bị đứt giữa chừng. Chờ Hậu ăn xong Ti nói:
– Bây giờ Ti phải đi sạ phân, chị Hậu ở chơi trong nhà, đừng ra chòi làm gì, trong này mát hơn. Mình ở chơi tới chiều rồi Ti đưa chị về nhà ngoài thị xã ăn cơm với má và Thủy. Nè, có cái radio cho chị nghe, giờ này có chương trình cải lương, chị còn mê cải lương không?
Câu nói của Ti làm Hậu phải quay mặt đi vì xúc động. Ti không quên gì cả. Hậu nhớ tới cuốn sổ có cái bìa màu xanh mà Ti chép cải lương giùm Hậu, chép từ mấy cuộn băng cassete của bà Ngoại đến nỗi băng nhão nhoét, chính tả trật lên trật xuống. Bây giờ cuốn sổ đó ở đâu Hậu cũng không biết. Ti đi rồi, Hậu ngã lưng xuống chiếc ghế dài. Đúng là Ti làm ruộng ở đây có một mình. Những đường viền xung quanh ghế đều có rất nhiều bụi, chỉ chừa ra cái khoảng ngồi và chỗ lưng dựa là còn sạch sẽ. Hậu nhìn xung quanh, gầm giường, song cửa, nơi máng áo quần, chỗ nào cũng bụi, bụi mặc sức mà tung hoành. Hậu đứng lên tìm quanh quất một cái nùi giẻ định lau chùi, nghĩ bụng khi Ti về thấy nhà cửa sạch sẽ chắc Ti rất ngạc nhiên và thích thú mà rốt cuộc Hậu không tìm được cái nùi giẻ nào hết. Trong nhà chỉ có một cái áo, tuy cũ nhưng còn lành lặn, không làm nùi giẻ được, ngoài ra là trống trơn, sau bếp chỉ có mấy tờ báo cũ. Căn nhà lọt thỏm giữa bốn bề đồng ruộng, im ắng đến độ Hậu có cảm tưởng tất cả những đồ vật như đang ngủ chỉ trừ có một đốm nắng trên mái lá dọi xuống là còn hoạt động. Theo chiều của nắng đốm sáng ấy bò từ từ, lúc Hậu mới tới nó còn dừng lại trên cái rổ chén, bây giờ đã chuyển tới cái khạp da bò, chỗ Ti ngâm đậu nành để làm tương. Hậu cầm lấy cái áo của Ti ướm thử vào người. Cái áo rộng rãi, gói trong đó cái mùi rơm rạ, mùi khói đốt đồng, không chật bó đến hở ngực hở hông như cái áo Hậu mượn của Ti hồi năm sáu tuổi. Hậu trở lại ghế ngồi, đắp cái áo lên ngực, khẽ nhắm mắt lại ngẫm nghĩ: “Chắc Ti đi tới chiều mới về.”
Hậu nằm ở đó rất lâu, thiu thiu ngủ cho đến khi cái radio hết pin hồi nào Hậu cũng không hay, phát ra tiếng kêu rè rè rồi tắt lịm. Cho đến một lúc Hậu chợt nghe có tiếng bước chân quen thuộc của Ti đi về phía mình rồi bước lên nhà trước nhà sau, cuối cùng dừng lại chỗ Hậu đang nằm Không mở mắt ra nhưng Hậu biết là Ti đang đứng đó, âu yếm nhìn mình. Hình ảnh Hậu nằm trên ghế bố với cái áo của mình đắp ngang ngực khiến Ti xúc động đến lặng người. Ti có cảm tưởng như chính mình đang ôm ấp Hậu, ôm ấp cả tuổi thơ của mình với người ấy. Hậu cứ nhắm mắt, níu lấy từng thời khắc, làm như mở mắt ra là tất cả sẽ vuột đi mất. Trong trí Hậu hiện lên cái cảnh ngày ra đi của chục năm trước Hậu đứng trên chiếc ghe bầu nhìn Ti và con chó vàng mà Hậu gởi lại cho Ti nuôi chạy trên đường làng men theo bờ sông. Tới ngã ba chiếc ghe rẽ sang hướng khác. Không còn đi được nữa con chó chạy ra cây cầu nhủi nhảy ùm xuống sông bơi chấp chới. Hậu la lớn: “Ti ơi, về đi…” Chỉ có gió sông ù ù đáp lại lời Hậu. Giữa những hồi ức ngổn ngang như thế Hậu bỗng nghe một tiếng gọi rất khẽ, thoảng qua như hơi thở, bềnh bồng bên tai như thầm thì: “Hậu.” Tiếng của Ti, lần đầu tiên Ti gọi Hậu mà không phải là chị Hậu. Hậu không kềm được, chợt nấc lên, nước mắt ràn rụa. Ti bước vội tới rồi cả hai ôm nhau khóc, khóc tả tơi, khóc đến thỏa thuê, khóc đến quên cả trời đất. Chưa bao giờ Hậu gần gũi Ti hơn lúc ấy. Hậu nghe thấy tất cả những mùi tỏa ra từ thân thể Ti, mùi bùn đất, mùi phân bón, mùi của tuổi thơ và hơn nữa là mùi đàn ông nồng nàn tha thiết mà tình thân mật khi còn bé đã làm cây cầu cho những cảm xúc mới mẻ và đột ngột này. Hai môi của Ti lần đầu tiên chạm lên má, lên tóc, lên mắt Hậu, và cũng là lần đầu tiên Hậu ôm lấy một người đàn ông không phải là chồng mình giữa bốn bề hoang vắng, khi đốm nắng chiều đã rời cái khạp da bò, nhòe đi rồi biến mất đâu đó trong căn nhà thô sơ giữa trại ruộng. Dù cả hai có đi quá đi chăng nữa thì vẫn sẽ không có ai biết những gì đã xảy ra ở đây, ngày mai, ngày kia, tất cả đều bị chôn vùi hết. Nhưng giữa cái ranh giới rất chập chờn ấy Hậu bỗng xoay người, cúi xuống và dừng lại. Hai tay Ti lơi ra. Anh nhìn Hậu với ánh mắt hắt hiu và khốn khổ rồi quay đi đốt một điếu thuốc đưa lên miệng. Không ai nói với ai một câu nào. Ti bước ra đóng các cửa sổ và đem củi phơi chất vào nhà bếp trong khi Hậu treo cái áo của Ti về vị trí cũ, xách giỏ bông sua đũa mà Thủy dặn hái đem về nấu canh chua rồi cả hai cùng quệt nước mắt ra bến đò xuôi về thị xã.
Khi Ti về tới nhà ngoài thì mọi người đã ngủ. Trong bếp còn cái mẻ un muỗi đốt bằng vỏ quýt vỏ bưởi âm ỉ cháy. Ti nghe tiếng Thủy trong mùng hỏi vọng ra:
– Anh mới về à?
– Ờ.
– Còn chị Hậu đâu?
– Chỉ về Sài Gòn rồi.
– Sao chỉ nói ở chơi vài ngày rồi mới đi?
– Chỉ đổi ý muốn về sớm.
– Sao vậy anh?
– Bạn chỉ trên Sài Gòn điện thoại xuống rủ chỉ đi Phan Thiết.
Ti thay quần áo rồi đi nằm. Trong bóng tối mù mịt Ti vẫn cố nhướng mắt nhìn món quà mà Hậu ghé chợ Định Mỹ mua cho mình trên đường ra bến xe. Ấy là cái ấm bằng nhôm, có nắp, có quai, còn bọc trong bao nylon để trên bàn mà mai mốt khi trở về trại ruộng Ti sẽ dùng thay cho cái ấm cũ. Ti tưởng tượng đến mai, khi trở lại Định Mỹ, không còn Hậu, anh sẽ chỉ một mình như hàng bao nhiêu năm lủi thủi ra cái chòi lá, bờ mương, chái bếp, nhìn cột khói tỏa ra từ cái ấm nhôm này mà nhớ tới người ta. Tâm hồn hãy còn ngơ ngác của Ti tràn ngập cảm giác yêu thương, buồn bã và tiếc nuối, như một cái gì không trọn vẹn, vụt đến, vụt đi, xa xôi như một nỗi vui không bao giờ trở lại, cô độc như chiếc phà qua sông trong đêm vắng, nhạt nhòa, lung linh như những hình người trên chiếc đèn kéo quân cũ kỹ. Ti nhắm mắt, cố gợi lại những hình ảnh sau cùng của Hậu từ màu áo đến mái tóc, bờ vai. Ngày mai, ngày kia và mãi mãi Định Mỹ không còn Hậu nữa nhưng điều đó nào có hề gì. Ti đã có, có tất cả rồi còn gì. Một người yêu mà anh không bao giờ quên, một mảnh đất nhà như thế thì còn đòi hỏi gì hơn. Ti mỉm cười trong bóng tối một mình vì anh biết chắc chắn rằng ở xa xôi Hậu cũng cùng ý nghĩ với mình như thế.
Cao Thanh Phương Nghi
Tháng 4/2007