có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Chủ Nhật, tháng 5 26, 2024

Niềm Vui Một Ngày




• Nguyên tác: Le Premier Bonheur du Jour
• Nhạc: Jean Renard 
• Lời: Franck Gérald 
• Lời Việt: Nguyễn Thảo 
• Trình bày: Kim Loan 
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ 
• Ghi âm: Phòng thâu Phan Thụy Khánh 
• Final mix: LeVuMusic Studio 
• Graphics: Concept by MarcMarc


Niềm Vui Một Ngày

Nghe niềm vui nhẹ trong hơi ấm
Khi mặt trời rơi tia nắng mới
Trên bàn tay, ngón say giấc nồng
Ôm bờ vai vẫn thơm hương đêm rồi

Nghe rì rào tựa bao con sóng
Đang thầm thì bờ xa trông ngóng
Trên cành sung tiếng chim mơ màng
Lời ru sớm riêng cho một ngày

Rồi lòng chợt chùng theo thương nhớ
Khi vừa nghe cửa nhẹ khép kín
Khi ngoài kia tiếng xe xa dần
Cho lặng im lắng xuống căn phòng này

Nhưng rồi anh lại về nơi đây
Cho đời em, ngày rồi tiếp nối
Ôi, niềm vui cuối khi đêm về
Vòng tay ấm cho nhau một ngày


Le Premier Bonheur du Jour

Le premier bonheur du jour
C'est un ruban de soleil
Qui s'enroule sur ta main
Et caresse mon épaule

C'est le souffle de la mer
Et la plage qui attend
C'est l'oiseau qui a chanté
Sur la branche du figuier

Le premier chagrin du jour
C'est la porte qui se ferme
La voiture qui s'en va
Le silence qui s'installe

Mais bien vite tu reviens
Et ma vie reprend son cours
Le dernier bonheur du jour
C'est la lampe qui s'éteint


NT: Nhạc Françoise Hardy có một nét nhẹ nhàng rất nữ tính, rất lãng mạn, rất Pháp. Bài Le premier bonheur du jour là như vậy, là một trong những ca khúc tôi đã say mê cả một thời mới lớn, và cũng là bài thứ ba của cô tôi đã dịch. Dịch xong, hình như chỉ có Kim Loan là người chịu hát loại nhạc này.

Khác với Françoise Hardy với một giọng hát dễ dãi thoải mái, Kim Loan có chút chải chuốt trong cách hát, và khản đục, nặng về âm thổ trong giọng. Màu sắc của Kim Loan sầu não hơn. Nó mang lại cho người nghe nhiều bóng tối âm u hơn. Nhưng hình như vì vậy mà tôi thấy Niềm Vui Một Ngày thích hợp với tuổi tác hiện tại của tôi hơn.

Đó là một bản cover có chất mặn Việt Nam.

Tôi không nghĩ như một số thính giả: nếu ca sĩ chính đã hát quá hay thì hát lại bản nhạc đó là ta “mang tội” với họ. Trong quan niệm này, tôi thấy có gì đó không ổn. Cách thưởng ngoạn của mỗi người rất khác nhau. Nhiều người Việt nghe giọng Soprano của Maria Callas trong những bài aria vẫn chịu không nỗi. Nhưng không vì vậy mà ta cho là bà Maria Callas hát dở. Ngay cả ca sĩ hiện đại như Whitney Houston, nhiều người không thích cách cô sử dụng melisma trong những ca khúc nổi tiếng mà cả thế giới vẫn hằng ngưỡng mộ.

Thêm nữa, hát cover không phải là bắt chước hát lại y chang nguyên bản. Không ít thì nhiều, bản cover luôn luôn mang lại một sắc thái gì đó, khác với bản chính. Người nhạc sĩ mất nhiều tâm huyết để hòa âm lại, cũng như người ca sĩ hát lại bản cover, đó là những suy tư và xúc cảm rất riêng tư đã được mang vào tiếng hát, tiếng nhạc.

Lẽ dĩ nhiên người thưởng ngoạn có thể thích hoặc không đồng ý với cách xử lý trong bản cover, nhưng không thể nào vì bản cover không giống như bản chính.

Nghe ca khúc I’ll Always Love You của Dolly Parton (bản chính, trong dạng country pop), của Whitney Houston (dạng R&B với melisma) và của Dave Fenley (soul và blues), tôi nghĩ có lẽ tôi không thích bản country (vì tôi không thích nhạc C&W) tuy nó là bản original, viết bởi chính ca sĩ Dolly Parton với những tình cảm riêng tư bà đã dành cho người bạn đồng hành của mình. Có lẽ tôi thích bản R&B vì cả một thời mới lớn tôi đã say mê cái nét óng ả mượt mà trong giọng hát của Whitney Houston. Nhưng có lẽ Dave Fenley, bằng giọng hát khàn khàn, đậm đặc mùi khói thuốc và rượu whiskey, đã làm tôi thấy thật nhức nhối trong thời điểm này.

Đó là thời gian thường làm ta thay đổi, ngay cả trong cách thưởng ngoạn.

Theo truyền thuyết , ông Carl Jung nói, “Thinking is difficult. That’s why most people judge.” (Suy tư là một việc khó khăn cho nên đa số con người thường hay phê bình chỉ trích). Người thầy dạy vẽ có bảo tôi rằng, khi nhìn một bức tranh mình không thích, hãy quay trở lại sau một thời gian, vì có thể lý do ta không thích chẳng qua là vì ta đã không hiểu người họa sĩ muốn nói điều gì.

Phê bình một cách bất cẩn thường là những cánh cửa bị đóng chặt. Cửa không mở thì khó cho ta thấy điều gì khác.

Và như vậy, hy vọng những cánh cửa của bạn đã để mở, để cơn gió mang tiếng hát của Kim Loan lùa vào tâm hồn của mình trong một buổi chiều đang chầm chậm tối như khi tôi đang viết những dòng chữ này.