Nhạc & lời: John Prine
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Lê Vũ
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm & final mix: LeVuMusic Studio
Photo & graphics: MarcMarc
Cuối Hè
Hè sắp hết, ngày hè theo nắng tắt lưng đồi.
Trời chiều buông gió, lộng bay khăn tắm vướng trên cành.
Hẹn lại mai đây, gặp nhau như đã hứa nhau
Mùa hè năm nay, chẳng còn bao lâu ta có nhau.
Rồi mùa chợt thay lá, đầy vơi nỗi nhớ khi xa nhà,
Lặng nhìn chiếc bóng từ từ tan khuất nơi góc tường.
Lòng buồn đâu hay ngoài trời giăng mây, mưa tuyết bay.
Và trong xe lạnh vì đêm quên quay kính lên.
Thì hãy quay về,
Hãy quên đi
Những tháng năm cô độc nơi quê người
Về đây cùng tôi.
Vào mùa lễ Tình Yêu, nhưng trái tim lạnh lùng.
Ngày Phục Sinh đến, mà sao đâu thấy rỗi linh hồn.
Giờ mình em thôi, dù cho lâu nay quen đắng cay,
Vào ngày Ba mươi, làm sao cho nguôi nước mắt rơi?
Thì hãy quay về,
Hãy quên đi
Những tháng năm hiu quạnh khi xa nhà.
Về đây cùng tôi.
Nhìn quanh nơi đấy, người vui câu nói nghe rộn ràng.
Mà riêng tôi nhớ ngày nào ta đã lang thang tìm
(Tìm) một nơi xa, một nơi cho ta luôn vấn vương
Rồi hè qua mau, cuộc đời trôi mau không tiếc thương.
Summer's end
Summer's end's around the bend just flying
The swimming suits are on the line just drying
I'll meet you there per our conversation
I hope I didn't ruin your whole vacation
Well you never know how far from home you're feeling
Until you watch the shadows cross the ceiling
Well I don't know but I can see it snowing
In your car the windows are wide open
Just come on home
Come on home
No you don't have to be alone
Just come on home
Valentines, break hearts and minds at random
That ol' Easter egg ain't got a leg to stand on
Well I can see that you can't win for trying
And New Year's Eve is bound to leave you crying
Just come on home
Come on home
No you don't have to be alone
Just come on home
The moon and stars hang out in bars just talking
I still love that picture of us walking
Just like that ol' house we thought was haunted
Summer's end came faster than we wanted
NT: Thỉnh thoảng, bạn vẫn hay làm tôi ngạc nhiên. Trong thời gian nằm nhà, được tin nhạc sĩ John Prine, một nhạc sĩ lão thành trong giới nhạc Country & Western, đã qua đời vì Covid. Và chương trình podcast cho phát thanh một số nhạc của ông. Trong kho tàng nhạc đó, tôi rất thích những ballad vì nét dịu dàng và đầy hoài niệm, thật hợp trong những lúc cách ly tiếc nhớ những ngày được bay nhảy lung tung. Bài Cuối Hè (Summer’s End) là một trong những ca khúc cuối cùng ông ghi âm và thâu hình. Tuy giai điệu không có gì đặc sắc, khi đi kèm với lời nhạc giản dị đã tạo nên một nét bàng bạc u buồn cho thân phận người. Điều gì đó đã làm cho tôi xúc động khi lắng nghe. Tôi viết lời Việt ngay lúc đó, nhưng chẳng gửi cho bạn vì Cuối Hè không phải là nhạc jazz, cũng không nổi tiếng cho lắm, cũng không có kỹ thuật cao kỳ, tư tưởng siêu việt gì cả. Tôi vẫn còn ngại nghe lời chê “nghe chán như ăn cơm nguội” mà một thính giả đã “ban tặng” trước đây (tuy tôi thật tình rất thích ăn… cơm nguội; truyền thống dân tộc mà!) Vì thế tôi rất ngạc nhiên khi bạn chọn hát ca khúc này. Rõ là bạn cũng thích ăn cơm nguội giống tôi.
LV: Mới lần đầu tiên nghe John Prine hát bài Summer’s End là tôi đã cảm tình ngay với giai điệu nhẹ nhàng, thấm thía này. Ông hát không cầu kỳ, tiếng hát đều đặn như lời kể chuyện. Kể chuyện về những ngày hè tung tăng trong ký ức… Tôi yêu mến ngay tiếng hát trầm buồn và cách phát âm có “twang” đặc biệt của ông. Hơn nữa vì bài giản dị, không cao trào, không đòi hỏi kỹ thuật hát gì nhiều nên tôi mới đề nghị để tự hát bài này. Vậy mà tôi cũng phải chật vật với việc thâu thanh cả tuần vì tôi không biết làm cách nào để diễn tả được nét chân phương, đậm đà trong tiếng hát của John Prine. Sau cùng tôi cũng chỉ hát được theo khả năng giới hạn của mình. Thế mới rõ là ăn “cơm nguội” cũng không phải dễ “nuốt” như mình tưởng đâu nhé.
NT: Qua cách kể chuyện, JP đã dùng một số hình ảnh rất riêng tư để tạo dựng thế giới của tuổi thơ qua cái nhìn của một người lớn tuổi: chiếc áo tắm phơi trong gió hè, một bức hình xưa. Và rồi những hình ảnh của nỗi cô đơn khi ta lớn lên: chiếc bóng từ từ băng ngang trần nhà (vì lý do gì đó mình không ra khỏi phòng), cửa xe để quên trong mưa tuyết. Và để rồi kết luận vào tuổi già: Valentines break hearts and minds at random. Lễ Tình Yêu cứ tình cờ làm tan nát trái tim và tâm hồn. Câu này của ông nghe thật buồn, và cũng thật… elegant.