có những điều không nói ra, chỉ ghi lại...
pn

Chủ Nhật, tháng 7 22, 2018

Anh Gọi Em




Nhạc & Lời: Bob Telson
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Phòng thâu: ElevenSixteen
Final mix: LeVuMusic Studio
Photo & graphics: MarcMarc




Anh Gọi Em

Đường không định hướng từ Vegas băng sa mạc
Về con phố nao cũng còn hơn nơi này
Cà-phê đã hết, và máy hư không ai dùng
Phòng ăn vắng tanh nằm im bên đường

Và anh gọi em mãi thôi
Vì sao mà vẫn lặng im, hỡi em
(Anh) gọi em mãi thôi

Nồng oi cơn gió luồn rát trái tim anh
Thằng con nít khóc trưa làm anh cứ chập chờn
Và anh tin chắc rằng một đổi thay rất gần
Gần trong với tay, cho nhẹ vơi bao mong chờ


Calling You

A desert road from Vegas to nowhere
Some place better than where you've been
A coffee machine that needs some fixing
In a little cafe just around the bend

I am calling you
(Can't you hear me)
I am calling you

A hot dry wind blows right thru me
Your baby's crying and I can't sleep
But we all know a change is coming
Coming closer, sweet release



NT: Khoảng đầu năm, anh Ngu Yên và tôi nói chuyện về âm nhạc, và KeJazz. Anh có đề nghị hãy đưa một số nhạc “không Jazz” vào mạng. Lúc ban đầu, tôi không đồng ý cho lắm. Tôi nghĩ, cả một “rừng” jazz, mỗi tuần giới thiệu một bài, thì đến cả đời đã chắc gì xong mà lại cố cưu mang thêm những loại nhạc khác. Lập thêm một trang mạng khác dành cho nhạc pop/rock thì tôi không nghĩ mình kham nỗi (đã có lần bạn đưa ra đề nghị này và tôi đã gạt đi vì biết mình bị giới hạn thời giờ).

Nhưng sau đó không lâu, tôi nghe nhạc phẩm Hallelujah của Leonard Cohen, Calling You của Bob Telson, Time After Time của Cyndi Lauper, Almost Blue của Elvis Costello, tôi mê quá. Và thầm nghĩ: uổng thật, những nhạc phẩm quá tuyệt.

Nung nấu trong tâm với những câu nhạc, làm nhiều đêm mất ngủ, trằn trọc. Rồi bỗng nhiên vần điệu nhập nhòa hiện ra. Phòng ốc tối thui. Bút mực cũng chẳng. Tôi vớ cái iphone và đánh vội vài giòng khởi nguồn.

Một điều là dịch nhạc mới khiến tôi chật vật hơn. Ngôn ngữ bỗng như nằm trong một phạm trù khác lạ. Mỗi câu dường như thấp thoáng hai ba nghĩa. Ý tưởng đôi khi như thiếu mạch lạc vì tác giả có dụng ý khác.

Và hát cũng là một thử thách mới. Nhịp điệu không nhất thiết đều đặn cân bằng. Những cái so le cần phải được cân nhắc trong lúc diễn đạt, nhưng cốt lõi vẫn là phải làm sao cho người nghe không cảm thấy cái ngượng nghịu đó.

Còn bạn thì sao? Bạn có thấy những dị biệt gì giữa những bài nhạc traditional jazz và những nhạc phẩm mới này? Bạn có cảm được cái khó khăn mà tôi gặp phải không? 


LV: Tôi mừng là bạn chịu thử thách với những nhạc phẩm mới này. Tôi lo là cách chơi mới hiện đại sẽ khác đi với tiêu chuẩn jazz standard thuần tuý. Nhưng lo vậy thôi chứ tôi cho rằng thay đổi, tiến hoá là chuyện chẳng đặng đừng. Hơn nữa tôi cũng chẳng phải là nhạc sĩ jazz thuần tuý chi mà lo. Tới đâu thì tới, hy vọng cái hứng với những nhạc phẩm cận đại sẽ mang đến kết quả bất ngờ. Ít ra thì người nghe sẽ dễ dàng thông cảm với những nhạc phẩm quen thuộc hơn.

Tôi không biết nhạc phẩm Calling You này. Nhưng tôi bị hấp dẫn ngay với câu đàn đệm đặc biệt của bài. Tất cả những phiên bản từ trước đến nay đều có câu đàn tiêu biểu đó. Dĩ nhiên tôi cũng phải xử dụng nó để làm nền cho hoà âm. Cách chuyển ở đoạn giữa với hợp âm thứ 7b5 qua trưởng 7 liên tục qua 4 lần quãng 4 vừa lạ, vừa hấp dẫn, vừa chơi vơi, mơ màng. Tôi bị thu hút. Trên nguyên tắc thì chỉ cần câu đệm đó và giọng hát là đủ hoàn thành bài nhạc. Nhưng làm như thế thì có lẽ là sẽ làm khó cho bạn, vì hầu như toàn bài sẽ do tiếng hát của bạn chuyên chở. Tôi đắn đo mãi mới quyết định thêm vào một vài khí cụ khác cho đỡ đi gánh nặng cho bạn. 


NT: Vì thế, tôi phải cảm ơn bạn đã thấu nỗi khổ của tôi vì sức người (này) rất có hạn. Hẹn bạn một ngày nào đó sau khi đã luyện thêm vài thành công lực.